19- NƯƠNG VÀO CÁNH TAY ĐỂ TÁC Ý
(24:50) Đó
là những cái phương pháp đẩy lui chướng ngại pháp trên thân tâm của chúng ta. Vậy
thì muốn tập thì chúng ta phải tập luyện hơi thở hoặc là tập luyện cánh tay,
nhưng vì hơi thở rất khó và dễ rối loạn hô hấp, tức là rối loạn cơ thể chúng
ta.
Cho nên Thầy
sẽ dạy cho các bác, các cụ, là vì đôi khi mình lớn tuổi mà lúc mình sắp chết
thì hơi thở mình mệt hoặc là nó làm cho chúng ta đờm, làm cho chúng ta thở
không được, làm sao mà chúng ta nương hơi thở để mà đẩy lui được?
Do đó chúng
ta chỉ còn có cánh tay chúng ta để mà đẩy lui nó được mà thôi. Thì khi mà gặp
trường hợp đó, chúng ta chỉ sử dụng cánh tay chúng ta như thế này đưa ra, đưa
vô, đưa ra tức là hơi thở ra, mà đưa vô là hơi thở vô, cho nên tác ý.
Thí dụ như
bây giờ cái đầu đau, mà chúng ta muốn đẩy lui cái đầu đau mà chúng ta dùng cánh
tay, thì chúng ta nói: "Thọ là vô thường, cái đầu đau nhức này phải
rời khỏi thân ta không được đau nữa", rồi các cụ, các bác sẽ tác
ý: "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra ".
Khi đưa tay
ra thì các bác, các cụ nên nhìn, nên tưởng như cái bệnh nhức đầu theo cánh tay
mà đi ra. Và khi đưa vào thì chúng ta nhắc: "An tịnh thân hành tôi
biết tôi đưa tay vô". Và cứ đưa ra đưa vô như thế này thì một lúc sau,
cái bệnh đau nhức đầu sẽ không còn có đau nhức đầu nữa.
Đó gọi là
phương pháp đẩy lui bệnh trên thân của chúng ta mà trong pháp môn Tứ Niệm Xứ Đức
Phật dạy: “trên thân quán thân để khắc phục tham ưu”, làm cho thân
chúng ta hết đau, nhưng phải bằng cách nương vào hơi thở, hoặc nương vào cái
thân hành của chúng ta để mà đẩy lui cái bệnh mới được.
Tại sao vậy?
Bởi vì cái Pháp Như Lý Tác Ý nó giống như cây đòn bẩy, mà cái hơi thở và cái
hành động đưa tay ra đó là cái điểm tựa, cho nên chúng ta tựa vào cái chỗ đó,
nương vào cái hơi thở, nương vào tập trung vào cái hành động đưa ra đưa vô mà
cái pháp Tác Ý nó sẽ đẩy lui cái bệnh ở trong thân của quý vị.
(27:16) Cho
nên nếu mà chúng ta có một cái điểm tựa thì chúng ta đẩy được cái bệnh đó ra,
còn bây giờ mình không có điểm tựa mà cứ đau thì chúng ta không đẩy lui nó được.
Cho nên đạo Phật dạy chúng ta có cái chỗ tựa lưng để mà đẩy những cái đau khổ ở
trong thân chúng ta ra.
Như vậy nó
là cái pháp thiết thực cụ thể lợi ích cho chúng ta rất lớn, là vì chúng ta đẩy
lui được bệnh trong thân, và chúng ta đẩy lui được tâm phiền não chúng ta trong
mọi hoàn cảnh, và chúng ta giữ được tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Khi chúng ta
sắp chết thì cơ thể chúng ta nó rất là đau khổ, nó làm chúng ta mệt nhọc, làm
chúng ta mê sảng không còn tỉnh táo nữa, nhưng chúng ta vẫn ôm chặt pháp từ đầu
chí cuối, cho nên tâm chúng ta không còn mê, và đồng thời Pháp Như Lý Tác Ý
giúp chúng ta đẩy lui tất cả những cái đau đớn trong thân chúng ta thoát ra khỏi
khổ.
Do đó chúng
ta chết một cách bình an mà không có khổ đau, chứ không khéo mỗi người chết đều
khổ đau lắm, nằm trên giường bệnh cơ thể đau nhức. Ai có nuôi người sắp chết mới
thấy, trước khi chết, cái người nào cũng vậy họ rất là trăn trở, họ trăn trở
như thế nào.
Thầy đã từng
nuôi ông Thân của Thầy, Thầy biết, “Đỡ”, ông Thân Thầy bảo đỡ ngồi dậy
nó làm như bứt rứt trong người như thế nào, cho nên bảo đỡ ngồi dậy, ngồi dậy
chưa ngồi xong bảo để nằm xuống, cứ đỡ lên, đỡ xuống, nằm lên, nằm xuống cho đến
khi chịu hết nổi rồi ra đi. Rất là khổ, thấy cái cảnh tượng mà trăn trở của người
sắp chết chúng ta thấy khổ quá, khổ quá khổ.
Mà ai chết
cũng có sự trăn trở chứ không phải là chết bình an đâu. Cho nên vì vậy mà chúng
ta thấy trước ngày mà chúng ta chết rất là khổ, ngay bây giờ mà không tu thì tới
ngày đó làm sao chúng ta tu cho kịp, cho nên ngay bây giờ phải ráng cố gắng mà
tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét