18- GƯƠNG HẠNH THẦY ĐUỔI BỆNH
(23:50) Vừa
rồi Thầy báo cho mấy con biết rằng, vấn đề mà vì lòng từ bi của Thầy, mà Thầy cứu
một con chuột mà bị con chó cắn. Nó xảy ra cái trường hợp đó. Trước kia Thầy bị
mèo mà chó cắn nữa, nhưng mà không sao. Hôm đó thì Thầy có đổ máu cái tay, mấy
con nhớ mà, nhưng mà rồi nó cũng lành, nó không sao hết. Hôm nay thì bị chó cắn,
vì cái lòng thương của mình. Một con chuột là một mạng sống của một con người.
Mà con chuột nó có duyên với Thầy. Cho nên vì vậy mà đúng lúc con chuột nhảy xuống
thì con chó nhảy đến chụp con chuột, thì Thầy đưa chân Thầy cản con chó, cho
nên chó cắn Thầy. Bởi vì nó bắt chuột không được, nó tức nó cắn. Thì thôi cũng
đành chịu, đó là cái nhân quả. Nhưng mà vì lòng thương của mình, mình phải chịu
thôi.
Nhưng mà nó
nọc độc thật mấy con, chứ không phải không đâu, cắn rất sâu. Cho nên Thầy báo
cho mấy con biết rằng cái phương pháp mà để đối trị. Thiệt ra thì nếu mà không
có pháp đối trị thì chắc chắn là, một là cũng phải điên thôi. Nhưng mà chưa, bởi
vì theo đúng cái chó cắn mình mà nếu chờ cho một tháng mà không có điên thì nó
mới xong. Còn nếu mà nó chưa qua một tháng thì chưa chắc mình đã hết. Cho nên
vì vậy khi mà bị chó cắn như vậy đó thì Thầy cũng sử dụng cái phương pháp đẩy
lui những cái nọc độc đó. Cô Út thì có biểu Thầy đi chích, nhưng mà Thầy nói
thôi không có chích gì hết. Bởi vì đối với Thầy thì chích nó cũng không có ăn
thua gì đâu, cho nên Thầy đẩy lui nó.
(25:30) Nhưng
các con biết không? Khi mà cái chân của Thầy, ngày đầu thì nó không sao, nhưng
ngày hôm sau nó sưng lên. Cho nên mấy con thấy Thầy không mang dép đó. Thầy đi
chân không đó, là tại vì nó cắn cái bàn chân của Thầy. Cho nên vì vậy mà Thầy
đi chân không. Lúc bấy giờ Thầy thấy cái bàn chân mình sưng, Thầy biết là có nọc
độc, thôi bây giờ thì mình phải nỗ lực. Cho nên lúc gần đây Thầy ít có làm việc
nhiều lắm, Thầy đẩy lui những cái nọc độc đó. Nhưng mà cái chân nó hết, con mắt
thì nó mờ. Bây giờ nọc độc nó lên mắt, trời! Nó đi lên, nó làm con mắt. Trật vật
chiều rồi thì Thầy không có thấy đường đâu. Nghĩa là chật vật là không thấy đường,
Thầy muốn đi là Thầy phải đưa cánh tay ra trước vậy.
Thầy dò đường
trước Thầy đi, coi như là con mắt của Thầy là cánh tay, chứ còn không phải là
con mắt nữa. Muốn đi thì Thầy phải đưa tay trước. Cho nên vì vậy mà Thầy biết rằng
cũng là nọc độc lắm, chứ không phải không. Nếu mà với người khác thì chắc có thể
là điên đó chứ không phải không. Do đó thì Thầy cố gắng, Thầy đẩy lui nọc độc.
Bây giờ mắt
Thầy sáng rồi, không có sao hết, nó bình thường. Cho nên nó đã ra hết, nhưng mà
phải một tháng mới xác định mới đúng, theo y khoa mà, nó nói theo một tháng.
Thì hôm này thì chắc có lẽ cũng là nửa tháng rồi, còn nửa tháng nữa để xem coi
thử coi có điên không? Lỡ nó điên thì Thầy nhập diệt cái cho rồi.
(26:53) Mà
hôm nay thì Thầy dạy mấy con xong rồi mà. Đâu còn, lỡ mà nhập diệt mấy con cũng
biết đường tu rồi, đâu có gì đâu mà lo. Bài vở cách thức đã sẵn sàng cho mấy
con biết cách thức tu rồi, đâu có gì mà sợ. Lỡ thí dụ Thầy nói bây giờ trong
người Thầy, bởi vì cái nọc điên nó làm cho con người của mình nóng lên, nóng
cho đến khi mà cuồng. Vì vậy nóng quá mình cứ kiếm chỗ nào. Thường thường Thầy
thấy mấy người bị chó dại, nó kiếm mấy cái hốc nó chun mấy con. Mấy cái người bị
chó dại cắn nó chun trong đó, nó sợ lắm. Nó sợ nước, sợ ánh sáng lắm. Mà Thầy
thấy cái kiểu mà, cái cơ thể mình nóng lên thì Thầy biết là nó sẽ bị nọc độc,
thôi thì mình bỏ thân này đi. Bởi vì Thầy chủ động mà, cho nên Thầy đâu có sợ
đâu.
Mà Thầy dạy
mấy con rồi rồi, Thầy cũng không có còn lo lắng gì nữa hết, vì mấy con biết
pháp rồi mà. Không lẽ mà pháp như thế này các con tu không tới? Một là mấy con
xả tâm, các con thấy không? Có gì đâu. Hai thì mấy con tu Tứ Niệm Xứ, thì nó
cũng tới nơi tới chốn, chứ có gì đâu, mấy con cũng thành Phật như thường. Một
ông Phật chết, bao nhiêu ông Phật khác thì phải ngon hơn? Một ông Phật mất đi
là để lại hằng bao nhiêu ông Phật thì không phải hạnh phúc sao? Có phải sướng
không? Mấy con biết pháp rồi, rồi cái pháp này nó còn mãi, biết bao nhiêu ông
Phật ra đời không? Như vậy là đâu có mất ở chỗ nào đâu?
Cho nên Thầy
dạy mấy con cũng tạm đủ rồi đó. Thật sự ra bài mà “Quán thân trên
thân” và cái bài xả tâm đủ cho mấy con tu rồi đó. Mấy con yên tâm
đi, Thầy trang bị đủ hết rồi. Cái tri kiến của mấy con thật sự, nội những cái
bài học mà tri kiến, mấy con sống đi sẽ thấy, dùng cái tri kiến đó mấy con thấy
không khổ rồi. Mấy con được giải thoát, đạo đức đó. Mặc dù là Thầy chưa cho hết
bài vở để mà mấy con học về triển khai tri kiến, nhưng Thầy thấy tạm đủ. Nội
các pháp vô thường, thân vô thường và nhân quả là mấy con đủ xả tâm mấy con rồi.
Không còn chỗ nào mắc mứu, không còn chỗ nào để mấy con phiền não đau khổ trong
thân tâm của mấy con.
(29:00) Nội
các pháp vô thường, thân vô thường và nhân quả, đường đi của nhân quả thì các
con an ổn vô cùng. Mấy con không còn cái gì mà làm mấy con chướng ngại tâm. Các
con thấy chưa? Thầy trang bị cho mấy con đủ tri kiến sống mà đạo đức rồi đó. Chỉ
có mấy con không muốn sống đạo đức thôi, chứ mấy con sống đạo đức thì mấy con
không làm khổ mình, khổ người khác.
Còn vấn đề
mà tu tập để tới chứng đạo có Tứ Thần Túc thì đây rõ ràng là những cái này Thầy
đã dạy mấy con rồi, còn cái chỗ nào mà không dạy? Cho nên hôm nay mình có giải
thể, mình cũng có phước tu rồi, đâu còn gì đâu mà lo, phải không? Mấy con không
phụ ơn Thầy thì chỗ nào mấy con tu cũng được hết. Mấy con có giải thoát là mấy
con nhớ Thầy rồi, chứ không phải ngồi đó mà khóc lu bù đó mà nhớ Thầy.
Đâu phải là
người phàm phu? Mình hôm nay Thánh hết rồi. Người nào cũng là thành hết, chứ
đâu có người nào mà phàm phu đâu, có phải không? Mấy con hiểu chưa? Cho nên
trong khi đó Thầy trao cho mấy con tất cả những cái cần thiết hết rồi, thì bắt
đầu bây giờ mấy con chỉ còn có nước là mấy con sống thực hành nó mà thôi. Thì mấy
con tạm đủ, không có gì mà mấy con không được, có phải không?
Nhớ kỹ những
lời Thầy nói, dù là người già, người trẻ, người nào tu cũng được hết. Các bác
già ngồi chơi, ai bảo các bác làm chuyện chi cho cực nhọc? Ngồi chơi nhưng mà xả
tâm, chứ không phải ngồi chơi mà theo kiểu thế gian đâu. Ngồi chơi, rồi lát lấy
rượu ra uống thì cái chuyện đó không được. Cho nên ngồi chơi xả tâm, ngồi chơi
mà ly dục, ly ác pháp, cách thức đó là cách thức giải thoát. Dù bây giờ các bác
gần sắp chết mà các bác vẫn thản nhiên, vẫn thanh thản, an lạc, vô sự, ngồi
chơi xả tâm. Thì con đường mà Thầy dạy tới đây mấy con đủ hết rồi, không có người
nào mà không biết hết.
Nghĩa là biết
rồi thì giải thoát rồi, chứ không có gì. Phật đã từng nói: "Pháp
ta không có thời gian đến để mà thấy". Đúng vậy! Bây giờ mấy con đến
mấy con thấy rồi, không còn có chỗ nào che dấu mấy con được hết. Và đồng thời
cũng không có ai mà lừa đảo mấy con nổi hết. Không có nói bây giờ có cái bùa này
linh lắm, đọc lên thần chú cái là bay lên trời, hoặc tàng hình biến hóa, thì
không ai nói mấy con. Mấy con có không bị lừa đảo những cái điều đó đâu. Hoặc
là nói có cậu này, cô kia nhập đồng lên cốt về bắt quở, mấy con cũng không tin
những cái điều đó đâu. Đối với Thầy, Thầy dạy mấy con không còn cái chỗ mê tín
nữa đâu mà sợ.
(31:16) Cho
nên tất cả những cái điều kiện hôm nay thì mấy con yên tâm mà lo tu tập, nghĩa
là chỉ có mấy con lo tu thôi. Có Thầy thì mấy con cũng tu vậy, mà không có Thầy
cũng tu vậy. Nhưng có Thầy thì bày đặt ra cái chuyện mà có tưởng đồ này kia đặng
hỏi Thầy cho nhiều, chứ không mất gì. Còn không có Thầy, chắc tưởng nó cũng
không có đâu, bởi vì có Thầy đâu mà hỏi. Cho nên vì vậy mà mấy con cứ nỗ lực mà
thực hiện tu tập thì sẽ đến nơi đến chốn.
Cho nên hiện
bây giờ đó, nhớ những lời Thầy dặn thì chuẩn bị, sau này ai về nơi nấy mà tu tập,
những lời Thầy còn đó. Và lần lượt nếu mà Thầy ở trong hang, trong hốc một nơi
nào đó để ẩn bóng yên mình, thì lúc bấy giờ đó Thầy sẽ lo, Thầy soạn thảo mấy bộ
sách còn lại. Còn vấn đề mà tổ chức các ban bệ thì mấy con nên lo tổ chức các
ban bệ. Và đồng thời thì trung tâm an dưỡng sẽ ra đời. Thầy thấy cái duyên đó
có, chứ không phải không. Cho nên yên tâm, bởi vì Phật pháp mà, phước chúng
sanh có thì trung tâm nó sẽ có. Mà những cái trung tâm an dưỡng nó không phải
thành cái chùa nữa, cũng không phải là cái Tu viện nữa mấy con. Đó là cái nơi học
đạo đức của chúng ta. Chúng ta đến đó để mà an dưỡng, để mà học đạo đức.
Cho nên Thầy
nói trước kia, thì cái ‘Trung tâm an dưỡng từ thiện Chơn Lạc’,
tên của nó đó. Hôm nay thì Thầy không có ‘Từ thiện’ nữa, từ
thiện nhiều khi người ta lầm. Cho nên vì vậy mà ‘Trung tâm an dưỡng’ mà
thôi, chứ không có từ thiện. Bởi vì ở đây vô chúng ta học tập. Chứ bây giờ mình
nói từ thiện là phải ban bố người ta bằng cách này, bằng cách khác làm việc từ
thiện. Hầu hết là xã hội làm việc từ thiện nhiều rồi. Còn mình ở đây trung tâm
an dưỡng, cái nơi mà để nghỉ ngơi, để học đạo đức thôi, có vậy được rồi. Còn từ
thiện thì thôi, mình không có làm từ thiện. Bởi vì ‘từ’ là
mình bỏ, ‘thiện’ là mình bỏ cái thiện. Cho nên gọi là từ thiện
là bỏ thiện, tức là làm ác mất rồi.
Cho nên ở
đây mình bỏ hai chữ ‘từ thiện’ để cho mình làm trọn vẹn nó thiện,
thì nó hay hơn. Chứ không khéo nó dùng cái chữ từ thiện thì nó
không hay. Cho nên hôm nay Thầy gạt luôn cái chữ từ thiện. Vì
vậy mà Thầy mong rằng mấy con hiểu rằng, sau này cái trung tâm an dưỡng của
chúng ta: an dưỡng là nghỉ ngơi. Để vừa nghỉ ngơi vật chất thân thể của chúng
ta, mà vừa nghỉ ngơi về tinh thần của chúng ta. Vừa đào luyện cho chúng ta có một
cái hướng về tinh thần, rất là rõ ràng cụ thể.
(34:52) Đó
thì những cái trung tâm nó sẽ sắp sửa ra đời. Một là nó ở TP Hồ Chí Minh, hai
là nó sẽ ở Hà Nội. Chỉ hai cái điểm đó thì nó dễ dàng hơn, nó đông người hơn,
còn những cái nơi khác thì nó thưa người. Do đó thì sự mà đi lại của Thầy, nó
cũng là quá vất vả mấy con. Còn ở đây thành phố có năm mươi cây số thôi, đi gần
không có xa. Còn đây mà đi ra tới Huế miền Trung thì chắc là chết. Hoặc là đây
mà ra tới Hà Nội thì nó cũng xa quá. Cho nên vì vậy mà có người, Thầy sẽ cho ra
Hà Nội, người ta đứng, người ta thay Thầy.
Thế nào cái
lớp này, tuy vậy chứ khi giải thể rồi thì chúng ta còn những người mà người ta
tu Tứ Niệm Xứ được mấy con. Những người đó thì họ sẽ nỗ lực, họ sẽ tu tập. Để
khi mà trung tâm an dưỡng ra đời thì họ là những người đứng thay Thầy để dạy những
lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy. Còn Thầy thì ẩn bóng ở trong cái hang hốc nào đó
mà lo mà viết sách. Nhất là Thầy soạn cái giáo trình để cho các thầy mà tu chứng
đó, dựa vào giáo trình đó các thầy giảng thay Thầy. Thầy mà đứng lớp dạy, mà chấm
bài nữa chắc Thầy ớn chết. Mỗi lần mà đọc bài mấy còn thì thiệt là quá trời.
Cho nên, Thầy
thấy hôm nay thì như vậy là cũng tạm đủ rồi mấy con, không có gì đâu. Chương
trình thì nó sắp sửa, nó càng ngày càng tốt lên. Nhưng mà có cái xấu, phải có
cái tốt. Cho nên đừng có vì một chút gì mà mấy con buồn tủi hay lo lắng hết mấy
con. Hãy vui lên, hãy bình tĩnh lên, để mình là những người chiến đấu, chứ không
phải là người chiến bại. Mình sẽ thành lập những cái lớp học càng tốt đẹp hơn
và càng đông đảo hơn.
Bởi vì cái lớp
của chúng ta hôm nay, nó có một cái tiếng vang rất lớn. Cho nên Thanh Trí đưa
lên mạng, hiện bây giờ là luôn luôn lúc nào, nó cũng phá, không có cho đưa được
đâu. Đó là cái khó đó, phải không? Cho nên trong cái vấn đề mà mình ở đây thì
người ta đã thấy được cái lớp học của mình rồi.
Nếu mà một
tháng mười tới mà mở cái lớp Chánh Kiến, cái số lượng người không có ít như
chúng ta hiện giờ mà sáu mươi mấy người nữa đâu, không có ít đâu. Nó gấp ba, gấp
bốn, gấp năm, mười lần, người ta sẽ tập trung đến tu học rất nhiều.
(36:25) Cho
nên vì vậy mà cần phải có những người tu chứng. Chứ nếu không có người tu chứng,
bây giờ một lớp Thầy dạy sáu chục người thôi, cũng đã mệt rồi. Thế mà cỡ chừng
bốn, năm trăm người thì phải chia ra làm mấy lớp Chánh Kiến, chứ đâu có phải một
lớp được. Mà mỗi lớp vậy phải có một người đứng chứ, chứ không lẽ sao. Chứ bây
giờ người ta xin vô mà mình bỏ ra sao? Đâu có nên bỏ phải không? Phải cho.
Nhưng mà cho vào thì phải có người đứng lớp dạy.
Thì do đó
bây giờ những người đã “Trên thân quán thân” được thì
hãy tích cực tu trong cái thời gian. Bởi vì đức Phật nói: “Bảy ngày,
bảy tháng, bảy năm”, các con có tin điều đó không? Nghĩa là người mà
quán thân trên thân được, có cái sự an lạc sung mãn của Tứ Niệm Xứ, nhiếp phục
được tất cả tham ưu. Thì chỉ cần bốn oai nghi đó nối liền thời gian, thì trong
bảy ngày cao lắm bảy tháng, mấy con sẽ thành tựu. Thì trong một năm sau mà
chúng ta tới cái thời gian mà chúng ta mở lớp Chánh Kiến, mấy con đã giúp Thầy
được rồi. Ở đây những người nào mà thực hiện được thì các con chuẩn bị điều đó.
Thầy sẽ dẫn mấy con đi vào trong cái hang ở với Thầy. Thầy có cái hang mà mấy
con biết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét