20-CÓ LÒNG TIN SẼ ĐUỔI ĐƯỢC BỆNH
(11:53) Có
một vị Phật sống. Một người bị bệnh đau đến đó để cầu vị Phật sống đó, quả là
cái chân của vị đó đang bị đau. Đây là bức thư, không biết cô đó có ở đây
không, Thầy cũng không biết?
Do vị này có
lòng tin nên khi nghe vị Phật sống này, ông ta phán như vậy rồi, thì cô này,
người bệnh này lạy lễ vị đó. Rất là niềm tin ở trong tâm của mình nên về cố gắng
tập dần; cuối cùng, vài ba tháng sau cái bệnh nó đi lại được như thường, không
còn khó khăn nữa; cho rằng đó là nhờ vị Phật đó cứu mình, chứ không phải chính
lòng tin - tín lực của mình cứu mình, tin rằng lời nói đó sẽ giúp mình.
Chẳng hạn,
bây giờ Thầy dạy mấy con theo cái pháp Như Lý Tác Ý, mấy con có tin rằng sẽ
dùng nó để đẩy lùi được bệnh khổ của các con không? Như pháp Phật dạy: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.” Nếu
mấy con có lòng tin, do có lòng tin đó mà mấy con ôm chặt pháp này tác ý thì bệnh
sẽ hết trong tâm mấy con. Là cái lòng tin của mấy con.
Còn mấy con
không tin thì như thế nào? Mấy con cũng tác ý năm mười lần hoặc một, hai phút,
một giờ thấy bệnh còn đau hoài, mấy con thấy thôi bỏ, đi uống thuốc. Như vậy
lòng tin mấy con có không, mấy con?
Lòng tin có,
nhất định một là chết chứ người ta không bỏ cái pháp đâu, người ta không bỏ lời
đó đâu. Vì người ta tin rằng pháp đó sẽ hết bệnh nên người ta tác ý một giờ
chưa hết thì hai giờ, hai giờ chưa hết thì một ngày, một ngày chưa hết thì hai
ngày cho đến cuối cùng bệnh hết thì thôi. Mấy con thấy lòng tin mãnh liệt như vậy.
Nhưng sự thật,
Thầy nói cái thời gian nó dài chứ sự thật nếu có lòng tin, nếu người ta có lòng
tin thật sự, tin cái pháp sẽ hết bệnh, mình chỉ tác ý năm ba câu là hết rồi. Chỉ
có lòng tin mình chưa đủ nên mình tác ý kéo dài. Chứ thật sự Thầy nói cái tín lực
của chúng ta mạnh lắm, cái tinh thần của chúng ta ghê gớm lắm. Nhưng chúng ta
không ngờ trong cái thân quá bất tịnh, thân hôi thối như thế này mà có cái lực
vô cùng vĩ đại ở trong đó chứ không phải thường.
Cho nên
chúng ta thấy nhiều khi các nhà võ học, yoga hay nhân điện, nhiều cái mình thấy
không ngờ được, có những cái đặc biệt ở trong đó. Sự thật ở đây Đức Phật dạy từ
ý thức chúng ta rèn luyện trở thành cái lực. Cái lực đó giúp chúng ta ly tham,
sân, si. Tâm chúng ta càng ly tham, sân, si thì nghiệp nó chuyển. Vì vậy, lực
đó rất mạnh, làm cho tất cả đau khổ của kiếp người chuyển hết không còn đau khổ
nữa; chứ không phải chúng ta bị nhân quả, chịu đựng trong nhân quả rồi phải chịu
số phận nhân quả đó, không phải đâu.
(14:27) Nhân
quả luôn luôn thay đổi. Cho nên thân của chúng ta là thân nhân quả, cho nên từ
bé cho đến lớn chúng ta phải vô thường thay đổi chứ. Cho nên nhân quả đâu phải
cố định, nó thay đổi theo quy luật của nó. Vì vậy chúng ta biết, Phật biết rõ
nhân quả là phải thay đổi nên Đức Phật dùng phương pháp chuyển hóa làm cho nó
không còn nữa. Chứ nếu mà nó không thay đổi, nó cố định thì đạo Phật không ra đời
đâu, nhất định là không dạy chúng ta cái pháp Như Lý Tác Ý đâu.
Hôm nay, Thầy
trả lời câu hỏi này để thấy được vấn đề tín lực là quan trọng và cũng là nhằm
khích lệ mấy con rằng khi pháp của Phật dạy: “ngăn ác, diệt ác, sanh thiện,
tăng trưởng thiện” và những đề mục trong Định Niệm Hơi Thở là rất quan
trọng, vì cái đó trang bị cho chúng ta những phương pháp để mà chúng ta đẩy lùi
tất cả các ác pháp trong thân tâm chúng ta.
Cũng như bây
giờ trong tâm chúng ta có sân, rõ ràng sân nè, thì Đức Phật mới dạy chúng ta
cái bài pháp để đối trị sân: “Quán ly sân tôi biết tôi hít vô, quán ly sân
tôi biết tôi thở ra.” Rõ ràng là chúng ta nương vào hơi thở, chúng ta tác ý
như vậy thì tâm đang sân ầm ầm, bắt đầu nó hạ xuống liền và nó diệt ngay liền,
chứ không để trong tâm chúng ta đâu. Nếu chúng ta tin tưởng thì ngay đó chúng
ta đạt kết quả liền tức khắc. Các con thấy niềm tin nó rất là vĩ đại, không phải
một cách thức thường đâu, cho nên nó rất cao quý mà chỉ có lòng tin chúng ta mới
có sự liên tục, chúng ta mới tiếp tục mà tu tập.
Ví dụ thầy
Chơn Thành về đây tu tập. Do lòng tin của thầy, khi thầy có những bệnh đau,
trong một phút thầy chưa đuổi được thì một giờ, hai giờ, ba giờ thầy vẫn đuổi
nó đi hết, nó không còn đau nữa. Thật sự ra nếu một người mà nhát gan thì chắc
chắn là người ta không đủ niềm tin, người ta sẽ bỏ cuộc.
(16:22) Còn
Thầy, còn trái lại bây giờ chỉ trong vòng đau một tích tắc là Thầy tác ý thì nó
hết liền. Tại sao vậy? Tại vì lòng tin đó trở thành cái lực thật, không còn kéo
dài như vậy nữa. Đó thì mấy con thấy qua lòng tin mà nó xác định thời gian chịu
đựng nỗi thống khổ nơi cái thân bệnh chúng ta không? Xác định như vậy để thấy rằng
kết quả của những người huynh đệ tu tập ở đây, không phải riêng Thầy mà có những
người khác, người ta vẫn làm chủ được.
Và đồng thời
những bệnh nhẹ, đối với mấy con cũng thấy: hiện giờ khi có bệnh đau, cái sức của
mấy con đủ đẩy lùi bệnh nhẹ đó; còn cái nặng, mấy con chưa đẩy lùi được vì cái
năng lực cao hơn, mạnh hơn nữa, mấy con phải tu tập hơn nữa. Mấy con ở chỗ này
chưa đủ nên mấy con chỉ đẩy lùi được những bệnh sơ sơ, còn bệnh nặng quá mấy
con chưa đẩy lui được, vì vậy mà mấy con còn phải cố gắng tập luyện hơn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét