111-AN TRÚ TÂM ĐUỔI BỆNH
(54:30) Phật tử 5: Dạ bạch Thầy cho con hỏi. Lúc mà con
mới vừa ngã bệnh xuống, con bị sốt. Con thở vô, thở ra theo dõi hơi thở nó bất
động, làm sao không biết là tưởng hay gì nó im, lúc sau con dễ chịu con nghe thấy
tất cả nó đi qua hơi thở, con nằm bất động tâm luôn. Thì bác sĩ cứ nói, mà con
nghe hết mọi chuyện bên ngoài, mà con nằm im như vậy không đau nữa Thầy, nhưng
mà con nghe hết. Bác sĩ nói “Sao bệnh này đâu có ai ngủ được sao cô này
cô ngủ như chết vậy nè?”. Con nghe hết. Có phải tưởng không?
Trưởng
lão: Nó không phải tưởng đâu, con an trú trong hơi thở, con an trú như
con núp vào cái lỗ châu mai vậy đó mà, bây giờ giặc nó đánh con tê cả mình con,
bây giờ mình ló đầu lên thì nó đánh còn mình núp trong đó thì nó đánh không được,
cho nên con núp lỗ châu mai. Tại vì cái đó là cái phương pháp Định Niệm Hơi Thở
an trú trong hơi thở, nhiếp tâm và an trú cái đó là cái lối tránh. Cho nên con
thấy nó làm cho nó tác động không được cái đau con. Cho nên bây giờ cái thân mấy
con mà mấy con đau đó, mấy con tác ý mà không đi, thì bắt đầu mấy con an trú
trong hơi thở, an trú trong cánh tay đưa ra vậy đó, thì bắt đầu nó đánh con
không được rồi, nó trú trong đó nó đánh con không được, con không có cảm đau nữa.
Một lúc sau con xả ra nó hết đau, con hiểu không?
Phật tử
5: Có một cái thời gian con vừa ngã bệnh, con an trú được, cái bệnh của
con con không có gì để buồn. Thì có cái ông này ông hỏi con dâu của con: “Ủa
cô này lạ, sao mà người ta bệnh sao người ta tới đây người ta khóc, mà cứ thấy
cô cười.” Mà trong lòng con thấy vui vui Thầy? Cái đó phải tưởng
không?
(56:29) Trưởng lão: Không phải con, bởi vì trong khi con
có cái sự tu tập, an trú được hơi thở đó, nó có cái hoan hỷ trước những ác pháp
tác động có sự hoan hỷ, nó không có làm cho mình quá bối rối, quá lo lắng. Cho
nên có tu Phật nó cũng đỡ lắm, không có gì.
Phật tử
5: Ngày trước con cứ nghĩ con bị bệnh ấy, con nghĩ là sợi dây phiền
não con mất đó Thầy, không có gì để buồn. Con cất một cái thất, thì lúc bây giờ
con không có quan tâm tới tu do sự tu nó có kết quả.
Trưởng
lão: Cho nên ráng mà tu tập mấy con, pháp của Phật thì nó hay, nhưng mà
do cái công phu của mình kết quả nó rút tỉa từng cái kinh nghiệm của huynh đệ,
qua những cái kinh nghiệm đó mình rút tỉa cho bản thân của mình, để chuẩn bị
cho cái ngày mai, nó có gặp những cái chướng ngại gì đó thì mình có pháp mình
ôm, mình nỗ lực, mình nhiệt tâm, mình tận lực thì mình sẽ vượt qua được. Bởi vì
mỗi người đều có một cái thân, mà có cái thân đều có cái nghiệp nặng nhẹ, do
cái nghiệp của đời trước của mình mang cái thân này. Cho nên có nhiều người có
thân mà ít bệnh, có nhiều người có thân bệnh nhiều. Nhưng bệnh nhiều, bệnh ít
gì cũng phải chuyển hết, chứ không có nói mà bệnh nhiều mới chuyển, bệnh ít
không chuyển, bệnh nào cũng chuyển hết.
Phật tử
5: Bạch Thầy mà Thầy có cái pháp nào mà cho con tu ngắn hơn không?
(58:04) Trưởng lão: Bây giờ con đang trên đường tu để tới
đó đó, thì bây giờ phải tu cho được thì mới đi tới đó, chứ giờ mà tu sớm thì chỉ
còn có nước lấy dao mà đâm vô ngực một cái thì đi à hoặc là uống một liều thuốc
ngủ cho nhiều thì nó ngủ luôn chứ không còn cách nào khác. Còn bây giờ cách thức
mình tu tập để cho đi đến được cái chỗ mà làm chủ cái sự sống chết tức là làm
chủ cái hơi thở con. Con bảo hơi thở ngưng là nó ngưng, bảo nó thở là nó thở, tức
là làm chủ hơi thở, tức là làm chủ cái thân hành nội.
Phật tử
5: Con tu Tứ Niệm Xứ được không Thầy?
Trưởng
lão: Con tu tới Tứ Niệm Xứ nó có đủ những cái thần lực, tức là Tứ Như Ý
Túc. Nó hiện ra đủ cho con rồi, bắt đầu những cái lực nó có đủ rồi, thì bắt đầu
bảo: “Hơi thở tịnh chỉ ngưng, nhập Tứ Thiền cho tao!” Thì bắt đầu nó
ngưng hơi thở, thì bây giờ con muốn chết thì chết đi cho rồi, thì tại nó ngưng
rồi thì còn gì nữa mà không chết. Nhưng mà tới đó con tu Tứ Niệm Xứ sẽ có cái
thần lực đó. Khi mà con hoàn mãn một đêm 12 tiếng đồng hồ thanh thản, an lạc,
vô sự thôi, không có nhiều, thì nó sẽ có những cái này, và có những cái này thì
bây giờ con muốn chết sống thì tự con.
Phật tử
5: Có những lần con ngồi thì nó im nhưng có nhiều hôm sao không có ngồi
được Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó là do cái xả tâm con ít, cho nên nó lúc thì được, lúc thì
không, lúc thì nó đi vắng, đi chợ, cho nên ở nhà con nó yên, còn lúc nó về nhà
rồi nó bằm, nó nấu, nó xắt, nó làm tùm lum ra, thì đó là do cái tâm con chưa có
xả nó.
Phật tử
5: Con xả không vọng tưởng thì được đâu…
Trưởng
lão: Bởi vì cái tâm của mình khi mà thanh tịnh thì thấy sao tu tốt, còn
không thanh tịnh: “Trời, sao bữa nay sao mình tu khó quá!” Đâu phải, tại
mình tu không đúng cách. Cho nên đức Phật dạy mình có pháp Như Lý Tác ý mình dẫn
tâm mình từng chút, cho nên: “Tao dẫn mày mà không vô là chết!” Do đó nó
sợ: “Mày như cái chợ, tao dẹp!” Bảo im lặng là phải yên lặng bởi vì
cái lệnh của mình rồi. “Hôm nay cái nhà này yên lặng nghe, không có xúm
lại mà nói chuyện như thế này nữa, không có thì tao đuổi, tao quăng đồ hết như
cô Út!” Cho nó chuyển, phải không? Còn nó mà nghe, không nghe coi chừng thì
bị đuổi hết. Như vậy mình có cái lệnh như vậy thì bây giờ nó dám không? “Tao
bảo yên là yên à, tao nhiếp tâm là không có niệm, là không có niệm!”.
Phật tử
5: Dạ, bạch Thầy con có một cái thất ở cái nơi đó vắng lắm, Thầy thử
ra cũng không có ai, con đóng cửa một mình. Con có thể ôm cái pháp của Thầy con
về đó con ở, con tu được không Thầy?
(01:00:53) Trưởng lão: Được chứ con, pháp của Thầy nói
chung là con biết cách nắm vững rồi, con ở đâu tu cũng được hết. Nhưng mà cái
điều mà quan trọng là bảo cái người mà hộ thất con mang cơm, làm ơn mang cơm vô
chứ đừng có vô đây mà ngồi nói kê cà điều này điều kia thì không được.
Phật tử
5: Con cũng phòng hộ. Con dặn cái người đó một tuần lễ, thì con lấy
con vô con nấu ăn.
Trưởng
lão: Thôi vậy cũng được, nhưng mà cái đó chưa đi sâu được, bởi vì nấu ăn
nữa, nó chưa có đi được. Bởi vì nó ở một cái giai đoạn đầu của nó thôi, chứ
giai đoạn cuối mà con còn nấu ăn là chắc chắn là cái tâm dục nó chưa hết đâu.
Không biết tại sao nó ngầm bữa nay ăn cái này không ngon, phải làm cái này cho
nó vừa miệng, thì cái đó nó không hết cái dục đâu, con hiểu không? Thành ra
mình biết cái tâm nó léo lắt lắm, nó không có thường đâu, mình nói là tôi sẽ
làm chủ chứ không được đâu.
Phật tử
5: Như con ở bữa nay nữa là 10 tháng rồi, thì con về nhà tu được
không?
Trưởng
lão: Nó sẽ giảm xuống chứ không được như ở đây đâu. Bởi vì, con thấy đạo
Phật không có cho người tu sĩ mà làm cái gì hết, đi xin ăn. Đặng làm gì? Đặng
diệt cái tâm dục của mình, bởi vì đi xin ăn mà: “Trời ơi, bà cho tôi cái kiểu
này tôi ăn sao được? Thì nó dục rồi sao, cho làm sao ăn vậy, con thấy không?”
Cho nên do đó ở cái chỗ đó là để ly dục đó, con thấy không? Còn bây giờ mình
làm ra nó thì chắc chắn là nó ăn gì không được cái nó kiếm cái chuyện nó ăn bậy,
thành ra nó sinh dục. Cho nên con mà con còn nấu thì Thầy thấy chưa được, nó
còn cái dục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét