Thứ Tư, 31 tháng 5, 2023

112- BỆNH U NÃO VÀ NHÂN QUẢ

 

112- BỆNH U NÃO VÀ NHÂN QUẢ

(12:13) Trưởng lão: Câu hai - về chứng bệnh mà con muốn trị bệnh. Đừng sợ hãi bởi vì tất cả các pháp đều vô thường. Bệnh cũng là một pháp vô thường, cho nên đừng sợ bất cứ một pháp gì.

Ở đây: “Con bị bệnh, bị mụt u lành trong não bộ. Và con đã mổ hai lần để lấy ra, nhưng chỉ lấy được một phần. Cái u đã chèn ép làm con bị hỏng một bên mắt trái và ảnh hưởng bên mắt phải. Kính xin Thầy giải đáp cho con. Duyên nghiệp gì mà con lại bệnh trên ạ? Xin Thầy chỉ dạy cho con cách dùng pháp nào để đối trị bệnh này.”

Trưởng lão: Cái về nhân quả. Trong thân chúng ta mà có mang một cái bệnh gì, tất cả những cái bệnh gì thì đó cũng là do nhân quả. Đời trước, chúng ta đã làm một cái điều gì nó ảnh hưởng đến nhân nào thì quả nấy. Khi mà chúng ta làm một điều gì, bất cứ một cái người nào hoặc là một cái loài vật nào, mà chúng ta vô tình hoặc là hữu ý, chúng ta làm ảnh hưởng đến não bộ. Làm cho chúng nhức đầu, làm cho chúng đau hoặc là mạch bị ảnh hưởng, làm cho mắt mờ. Hoặc là những cái điều mà vô tình cũng như cố ý, chúng ta làm đối với con vật cũng như đối với người khác. Thì hiện giờ, chúng ta phải trả những cái bệnh, như cái bệnh khối u của con. Nó đã làm cho mắt trái con bị mờ, rồi mắt phải.

(13:55) Thì như vậy, con hãy sống đúng năm giới luật của Phật, tức là năm giới căn bản. Rồi hằng ngày, con tập luyện với một cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Vì thân mình có bệnh thì mình biết là do duyên nghiệp đời trước. Mình chẳng biết đời trước mình làm cái tội ác gì với con vật hoặc là với ai, mà bây giờ mình phải trả những cái bệnh đó. Thì nếu mà ở trên đầu, mắt tai mũi miệng thì mình cũng gây ảnh hưởng trong cái nhân quả đời trước. Mình cũng tạo cho cái người nào đó, hoặc là một con vật nào đó ảnh hưởng đến đầu óc của người đó, hoặc là của con vật. Cho nên bây giờ mình phải bị đau ở trên đầu của mình như vậy.

(14:45) Suy luận qua nhân quả thì chúng ta thấy nhân nào quả nấy. Cho nên hiện kiếp này chúng ta chẳng sợ. Bởi vì, nhiều khi mình không hiểu thì mình phải tạo ra những cái nhân không lành. Mà cái nhân không lành thì hiện giờ mình phải trả cái quả không tốt chứ sao. Cho nên vui vẻ chấp nhận, không vì vậy mà chúng ta sợ hãi. Và từ đây về sau, chúng ta biết pháp Phật, chúng ta thường sống trong thiện pháp, mà đừng sống trong ác pháp. Đừng làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh thì chúng ta sẽ hưởng được phước báu trong tương lai. Trong tương lai, tức là bắt đầu từ đây mà biết được Phật pháp thì về sau chúng ta sẽ được bình an, mạnh giỏi. Trong khi đó, chúng ta sống đúng năm giới, đó là chuyển, lấy thiện chuyển ác. Và chúng ta biết pháp tu tập, cho nên chúng ta chuyển nó bẳng hiện tượng. Chúng ta phải trả cái quả thì chúng ta chuyển nó sẽ hết bệnh.

Do đó thì hiện giờ, con nên ôm ngay cái pháp. Thân mình có bệnh là mình phải biết ôm cái pháp để đối trị bệnh. Tức là đặc tướng của mình, cái nghiệp của mình nó hiện ra cái đặc tướng là mình đang bệnh. Thì do đó mình phải ôm pháp, mình đẩy lui bệnh. Thì hằng ngày cứ nỗ lực tu tập, chừng nào bệnh hết mới thôi, mà bệnh còn thì cứ ôm chặt pháp mà đi tới. Vì chỉ có pháp mới đối trị được bệnh của chúng ta, diệt sạch hoàn toàn.

Còn chúng ta đi trị bệnh bằng thuốc thang, thì khi mà bệnh này hết thì bệnh khác nó tới, chứ không bao giờ nó hết vĩnh viễn. Còn một cái người mà tu tập đúng pháp thì thân chúng ta sẽ không còn bệnh. Và có bệnh thì chúng ta cũng dễ dàng đuổi. Và bây giờ là lúc mà rất khó là đầu tiên, vì chúng ta nhiếp tâm và an trú chưa trọn vẹn cho nên sự đuổi bệnh cũng rất khó. Nhưng chúng ta bền chí, chúng ta sẽ tập, và chúng ta sẽ nhiếp tâm và an trú.

(16:38) Vậy thì nhiếp tâm như thế nào? “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô” Đó là cái câu tác ý để đuổi bệnh. Bảo cái thân chúng ta phải thanh tịnh, phải an ổn, không có bệnh tật nữa. Phải không? Do đó, đó là cái câu tác ý để đuổi bệnh. Kế đó thì chúng ta nhiếp tâm: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô”, hít vô tức là mình nhiếp vô hơi thở. “An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Đó là hít vô, thở ra.

Rồi bây giờ, cách thức nhiếp tâm. Thì bây giờ, chúng ta hít vô, thở ra năm hơi thở, đó là nhiếp tâm trong hơi thở. Nhưng cái câu tác ý là cái câu để đuổi bệnh, còn cái hít thở là nhiếp tâm. Mà bây giờ, chúng ta ngồi lại chúng ta nhiếp tâm một loạt mà từ ba mươi phút thì không bao giờ đạt được cái chất lượng nhiếp tâm. Cho nên vì vậy, thân chúng ta chưa có đuổi được bệnh vì nó chưa an trú thật sự. Nhưng chúng ta mới tác ý an trú mà thôi. Do đó chúng ta bền chí tập luyện suốt thời gian nhiếp tâm trong hơi thở và dùng câu tác ý. Cứ như vậy cho đến khi mà câu tác ý nó trở thành một cái lực, trở thành một cái lực, tâm chúng ta sẽ không còn niệm. Mà không còn niệm tức là an trú, mà nó an trú thì tức là bệnh hết, không còn bệnh.

Bởi vì “An tịnh thân hành”, cái thân nó đã an ổn được thì nó không còn bệnh. Vì chúng ta chưa an trú được cho nên nó còn bệnh. Vì chúng ta chưa nhiếp tâm được, cho nên chúng ta chưa được an trú. Các con hiểu không? Bây giờ nhiếp có năm hơi thở mà nhiều khi hít vô, thở ra còn một niệm vọng tưởng khởi ra thì làm sao mà chúng ta an trú được? Đó, mấy con nhớ kỹ. Nhưng chúng ta tập lần năm hơi thở rồi lên mười hơi thở, hai mươi hơi thở, cho đến ba mươi phút, chúng ta chỉ tác ý một câu: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô, thở ra suốt năm hơi thở mà không có một niệm nào hết.

(18:38) Suốt thời gian tu ba mươi phút không có niệm thì mấy con tăng lên mười hơi thở. Rồi tăng lên hai mười hơi thở rồi bắt đầu tăng lên ba mươi hơi thở, một trăm hơi thở. Cuối cùng chúng ta không cần đếm hơi thở nữa, mà chỉ biết hơi thở ra, hơi thở vô suốt ba mươi phút. Mà khi ba mươi phút mà chỉ cần biết hơi thở ra vô đó là “An tịnh thân hành”, tức là nhiếp tâm được rồi. Mà hễ nhiếp tâm được thì nó an tịnh được. Mà an tịnh được thì thân hết đau. Con nhớ chưa? Thân hết đau. Đừng sợ bệnh mà chúng ta hãy tập.

Bởi vì có bệnh mà mình tập, tức là mình cứu cho mình thoát khổ. Mà muốn thoát khổ, thì mình phải siêng năng tập, mình tập chỉ thời gian trong một tháng con sẽ nhiếp tâm được. Mà nhiếp tâm được thì nó sẽ an trú được. Mà nó an trú được thì bệnh con sẽ hết, không có bệnh gì mà không hết. Thầy nói thật sự, bất cứ bệnh gì mấy con bền chí mấy con tập trong vòng một tháng, mà nhiếp tâm được thì sẽ an trú được. Mà chính mình đang bị bệnh thì mình phải cố gắng, mình phải siêng năng, mình tập để cho được, để cho nhiếp tâm cho được. Mà khi nhiếp tâm được rồi thì nó sẽ an trú. Mà nó an trú được thì thân không bệnh. Đó là cái phương pháp của Phật như vậy. Nhiếp tâm, an trú được thì mới đuổi bệnh. Mà giờ mình nhiếp tâm, an trú được thì bệnh đâu còn. Nhớ cố gắng nghe lời Thầy dạy, mà về cứ ôm pháp.

(20:02) Một ngày chúng ta tu tập. Nếu mà ban ngày chúng ta bận công việc thì buổi tối và buổi khuya chúng ta dành ba mươi phút chúng ta tập. Mà suốt một tháng mà tập như vậy, nó rất là thuần thục, nó rất là an trú được. Mà an trú được chỉ có ba mươi phút, chứ đâu có cần nhiều. Mà ba mươi phút thì sẽ đuổi bệnh được, cố gắng tu tập con!

Sự thật ra Thầy thương, Thầy dạy để rồi tự mình cứu lấy mình chứ không thể nào mà Thầy tập cho con được. Mà con phải tự cứu lấy con, bởi vì cũng lớn tuổi rồi. Phải ráng cố gắng để cứu mình, để khi mình chết thân mình không có một chút bệnh đau nào cả, như vậy mới là hạnh phúc, mới là hạnh phúc con. Có bệnh phải cố gắng tập, đừng có để chểnh mảng. Khi đó cái bệnh nó sẽ phát nặng hơn hoặc là cái cơ thể già nó sẽ còn có nhiều cái thứ bệnh nó đổ ra nữa. Phải ráng cố gắng con, ráng cố gắng để mà làm chủ được bệnh!

Các con nên nhớ rằng cái đặc tướng của các con, là mấy con đang ở trong cái thân nghiệp của mấy con. Cái tướng đang ở trong thân nghiệp, gọi là cái đặc tướng. Cho nên ví dụ như mấy con đang bệnh, thì mấy con phải thấy rằng cái đặc tướng của mấy con là phải dùng cái phương pháp để đối trị cái thân bệnh của mình. Đó là nó sẽ đúng với cái đặc tướng của mấy con. Thì mấy con nỗ lực, mấy con sẽ tu tập, nó sẽ kết quả. Còn bây giờ một người mà người ta không có bệnh, mà giờ người ta cũng tập để mà cho người ta trị bệnh, để chờ rồi có bệnh đến. Sau này có đến thì trong khi đó người ta tập như vậy chứ nó không có đúng cái đặc tướng, cho nên nó chểnh mảng. Còn bây giờ mình đang sắp sửa chết rồi, mình không lo mình tu thì còn ai tu cho mình? Cho nên nó là cái đặc tướng, nó thúc bách, nó làm cho mình siêng năng, nó làm cho mình phải cố gắng hơn.

(21:52) Cho nên đó là cái đặc tướng. Cho nên vì vậy mà các con mạnh khỏe trong người, không bệnh đau thì sẽ tu cái khác mấy con, cho nó hợp với đặc tướng của mấy con. Còn bây giờ, các con đang bị bệnh đau rồi mà mấy con không tu cái pháp để đối trị bệnh. Mà mấy con tu những cái pháp khác thì nó lại không có nhắm vào cái đối tượng đang đau khổ trên thân của các con. Mà mấy con tu thì nó không hợp với cái đặc tướng của mấy con. Tức là cái nghiệp lực trên thân của chúng ta, ở trên tâm của chúng ta. Vì vậy cho nên pháp Phật thì nó nhắm vào cái đặc tướng của mọi người mà nó hướng dẫn, để chúng ta năng nổ, chúng ta ráng cố gắng. Để mà chúng ta vượt qua những cái nghiệp báo đó, những cái khổ đau đó. Để mà chúng ta trở thành được sự bình an, được sự giải thoát cho chính mình.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...