371- CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC ĐUỔI BỆNH ĐAU
Như bây giờ
thân con đau là ác pháp chứ gì? Ác pháp là cái thân có bệnh chứ gì? Thì người
ta dùng Tứ Niệm Xứ, người ta dùng đẩy lui cái ác pháp đó ra, thân không bệnh
đau. Cho nên người tu theo đạo Phật, người ta làm chủ được bệnh. Cho nên trong
kinh Niết Bàn đức Phật đau bệnh gần như chết, đức Phật thì giữ tâm Chánh Niệm Tỉnh
Giác, không có để cho nó dao động trên cái đau. Đức Phật giữ tâm Chánh Niệm Tỉnh
Giác, tác ý đuổi bệnh đi liền, bệnh hết đau. Con thấy đọc trong kinh Niết Bàn,
con thấy rõ ràng chứ đâu phải đức Phật nói Ta đau lưng rồi để nằm nghỉ trị đau
lưng đâu.
Cho nên người
ta hiểu sai: “Đau thì mặc đau mình cứ đừng động tâm đến nó.” Không!
Mình đẩy lui ra chứ không để đau. Cho nên đức Phật vẫn đi như thường, đau gần
chết nhưng mà đẩy lui bệnh, hết bệnh rồi đi. Nhưng mà cái thân mình là cái thân
cằn cỗi mà, nó sẽ già, nó sẽ bệnh chứ sao, nhưng mà cuối cùng đẩy lui hết, con
thấy không? Cho nên khi mà đức Phật nhập Niết Bàn, đức Phật dùng Tứ Thiền- tịnh
chỉ hơi thở, chỉ nhập Tứ Thiền mới tịnh chỉ hơi thở thôi, khi hơi thở ngưng thì
Ngài mới xả trạng thái Tứ Thiền, mới nhập vào Niết Bàn, mới bỏ báo thân, có
đúng không? Đó cách thức của người ta như vậy, cho nên nó đâu có mơ hồ đâu, rất
thực tế.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét