370- UỐNG THUỐC CHỮA BỆNH VÀ TÁC Ý ĐUỔI BỆNH
Còn bệnh đau
thì mấy con cứ uống thuốc, thay vì mấy con uống mười viên thì mấy con uống năm
viên nó hết bệnh. Nó giảm xuống có gì đâu, nó ít tốn, chứ không có gì đâu mà sợ,
các con nhớ kỹ nha!
Chứ đừng,
khi mà mấy con không uống thuốc, mấy con dùng Pháp, gia đình mấy con lo lắm.
Còn mấy con uống thuốc: “Tao cũng uống thuốc, chứ nó hết hay không hết
tao cũng tu, tao đẩy lui thêm chứ có gì đâu!” Gia đình mình nó cũng
yên tâm, con cái mình cũng yên tâm, vợ con yên bụng, nó thấy: “Ông đau
thì ông cũng uống thuốc mà, đâu có gì đâu mà lo.”
(24:02) Nhưng
không ngờ là mình uống để đối tượng của mình, gia đình mình yên ổn và đồng thời
thì mình nỗ lực, mình tu thì cái này làm cho mình yên mình tu mấy con. Khéo
léo, thiện xảo mà mình tu.
Chứ Pháp Phật
nó là Thánh dược, nó không phải như là thuốc thường nữa đâu, nó là Thánh dược.
Nhưng mà vì mình muốn gia đình của mình an ổn, cho nên mình cũng lấy thuốc cho
mọi người thấy tôi uống đàng hoàng. nhưng đó là mình biết cái thân mình đâu là
mình vô trong cái phòng của mình rồi. Ngồi sừng sững lên mà tác ý đuổi, cứ bàn
tay đưa ra, đưa vô là đuổi bệnh đó mấy con.
Mạnh mẽ lên
mấy con, đừng sợ chết mấy con! Sớm muộn rồi mình cũng chết chứ không có gì.
Nhưng mà: “Tao chết trong Pháp chứ tao không chết trong bệnh đau đâu.” Nhớ
lời Thầy nói: “Chết trong Pháp chứ đừng chết trong bệnh đau. Chết
trên bồ đoàn chứ không chết dưới bồ đoàn. Tao chết ngồi chứ quyết định không chết
nằm” , các con nhớ không? Đau quá mấy con nằm, mấy con chết nằm thì giống
như thiên hạ hết. Còn bây giờ con chết ngồi, nó vững vàng lắm mấy con. “Tao
chết ngồi chứ tao không chết nằm đâu. Tao ngồi đây tao chết”,
thì bệnh nó chạy mất, nó rất sợ mình ngồi lắm.
Cho nên
Thanh Quang, mấy con biết không? Thầy bảo, nó tăng xông lên như vậy, nó chóng mặt
như vậy, trời đất quay cuồng như vậy đó, mà Thầy bảo ngồi là ngồi không được nằm.
Thay vì nằm cho nó đỡ, ngồi nó quay thì kệ nó. Cứ tác ý đuổi nó ra, đừng có sợ,
chết bỏ. Cuối cùng nó, huyết áp nó tụt xuống, nó không tăng lên nữa, nó giảm xuống
liền.
Mạnh mẽ, gan
dạ, đừng có sợ! Phật pháp là Thánh dược rồi, mà Tứ Niệm Xứ là Thánh dược đó mấy
con! Nó đẩy lui hết, không còn nữa. Cho nên hôm nay Thầy nói mấy con, cái băng
này còn thu thì mấy con giữ nó lại để mỗi lần mở ra mấy con nghe, nó sách tấn mấy
con dữ lắm mấy con. Mỗi đứa về sao một băng, để dành khi gặp trường hợp mở băng
ra nghe. Thầy nhắc ở trong đó, “Tao nghe rồi nhất định tao chết ngồi chứ
tao không chết nằm đâu. Tao chết ở trong Giới luật Phật chứ tao không chết phi
Giới luật đâu.” Do đó tinh thần, nghị lực của con mạnh mẽ lắm con. Nó
vượt qua tất cả những cái chướng ngại hết, nó đem lại sự bình an cho con rất lớn.
Nhớ!
(26:24) Rồi
cánh tay của mấy con, đó là những phương pháp đưa ra và cái hơi thở khi mà đưa
cánh tay ra không được thì cái hơi thở của con cũng là phương pháp đẩy lui bệnh
đó mấy con, nhớ nương vào nó!
Thì những
cái điều kiện mà Thầy dạy cho mấy con là chuyển tất cả những nghiệp khổ mấy
con. Mấy con sẽ không còn khổ nữa. Nhớ lời Thầy dạy mấy con!
Đây là ‘Pháp
thanh thản’, là cái tâm phải thanh thản, bất động. Lúc bấy giờ mấy con mới
tiếp nhận được sự thanh thản, bất động của chư Phật, của Thầy. Bởi vì Thầy luôn
luôn lúc nào Thầy cũng thanh thản. Không có ai làm Thầy động được, không ai làm
sao mà tâm Thầy động được, không ai nói gì mà Thầy động hết. Tâm Thầy bất động,
tức là nó phải ‘Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự’. Mà khi mấy con giữ được
tâm bất động của con thì con tiếp nhận được tâm của Thầy. Thầy trò mình đồng
nhau.
Bất quá thì
mình chết, mình cũng gặp Thầy rồi chứ sao? Ai mà chết mà gặp cha mình không phải
mừng sao? Ai mà chết không được ở gần bên Phật thì thà là chết ở gần Phật có sướng
hơn không, phải không? Con hiểu mình theo Phật, được ở dưới chân Phật, được
theo bên Phật ở thì không phải khỏe hơn sao? Nó đâu còn khổ nữa. “Vậy
cho mày chết, tao theo Phật, tao giữ thanh thản thì tao theo chứ còn chỗ nào nữa.” Nói
như vậy, Thầy đã vẽ ra cho con thấy được cái tương ưng, nó cụ thể và nó rõ ràng
thì các con sẽ tự cứu mình được. Nếu cái nghiệp nó chưa hết, mấy con sẽ mạnh khỏe,
bình an. Mà nghiệp nó hết mấy con cũng sẽ vào với Phật. Có mất phần ở chỗ nào
đâu?
Cái thân này
để làm chi? Nó bất tịnh, nó hôi thối, nó mất công ăn, mất công ngủ, mất công thức,
nó đủ thứ bệnh tật chứ bộ sung sướng lắm sao! “Chết được tao chết quách
cho rồi”, mình đâu cần, tiếc nó phải không mấy con? Mà chết là được về với
Phật, không phải hạnh phúc sao? “Tao đâu đi xuống địa ngục, tao đi lên
lầu thang, chứ đâu mà sợ”, có phải không mấy con?
Không lẽ bây
giờ mình chết rồi, mình vào trong cái bụng mẹ, mình nằm trong đó. Trời đất ơi!
Nó chật chội, nó cực khổ mới chết chứ. Còn bây giờ: “Tao chết là tao thảnh
thơi, tao ở không gian vũ trụ, rộng mênh mông”, không sướng sao? Trời đất
ơi, khỏe hơn chứ, con hiểu chưa?
(28:22) Cái
băng này nhắc nhở mấy con đó! Mấy con nhớ rồi phải không? Do đó cứ ‘Thanh
Thản, An Lạc, Vô Sự’ và đồng thời cánh tay đưa ra, đưa vô là cánh tay
đẩy bệnh. Nếu mà các con đưa tay ra vô mà không được nó mỏi hoặc là nó như thế
nào, các con đưa ra không được thì dùng hơi thở. Các con còn thở mà, dù là hơi
thở như thế nào nó cũng vẫn còn, bởi vì mấy con còn sống là còn thở, chừng nào
hết thở thì nó mới hết. Thì mấy con sử dụng hơi thở.
Phật tử: Thưa Thầy trên thân để hồi phục
thân?
Trưởng
lão: Cũng hơi
thở. Cho nên hơi thở ra là mấy con sẽ ….

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét