349- LÀM CHỦ BỆNH, CHẾT
Trải qua cái
thời gian mà tu tập thì mấy con ai cũng biết, nhưng mà đuổi bệnh thì mấy con
chưa đuổi được. Có người đuổi được mà có người không đuổi được, chớ không phải
người nào cũng đuổi được. Cho nên gặp nhiều cái khó khăn đó mấy con. Mà muốn đuổi
bệnh thì cái người đó phải tác ý: “Các ác pháp đều vô thường, không có pháp nào
là ta, là của ta, là bản ngã của ta.” Để cho mình thấu, thấm nhuần, thấu suốt
được cái lý đó. Vậy thì cảm thọ này có phải là của mình? Cái bệnh đau này có phải
ở trong thân của mình? Bất cứ một cái bệnh đau gì có phải là của mình không? Của
nhân quả chứ sao lại của mình. Làm gì có cái đó của mình đâu. Có bao giờ mình
muốn mình bệnh đau không? Không! Nhưng mà mình có quyền đẩy lui bệnh đó. Thân
này là thân nhân quả chứ không phải là của mình. Cho nên đức Phật nói: “Đâu là
có phải của ta, đâu có bản ngã của ta đâu.” Cho nên do đó chúng ta phải có cái
quyền đuổi nó.
Vậy thì đuổi
như thế nào? Phải bền tâm, bền chí chứ. Ví dụ như bây giờ các con bệnh gì, mấy
con nương vào hơi thở. Mà thấy hơi thở không bị rối loạn hô hấp, không bị tức,
không bị mệt, thì mấy con nương vào hơi thở mấy con sẽ đuổi nó chứ gì. “Cái
thân bệnh này phải theo hơi thở mà ra” thì bắt đầu con hít vô, con thở ra. Thì
con thấy như cái bệnh trong thân con ra. Mà suốt 30 phút con ngồi đó, con vừa
nhiếp tâm trong hơi thở, mà vừa tác ý để đuổi nó, thì thời gian này 30 phút.
Nhưng mà trong thời gian buổi chiều 30 phút, buổi tối tu 30 phút, buổi khuya dậy
tu 30 phút, tu để đuổi bệnh của mình mà. Mà nó hết bệnh các con khỏi tốn tiền,
không phải sướng sao? Mà lại nhiếp tâm được nữa, không phải khỏe sao? Cho nên mấy
con khi mà có thân bệnh, nhất định nhiếp tâm đuổi bệnh, không được, không có lo
uống thuốc gì hết, chết bỏ. Bởi vì bệnh này không phải là của mình đâu mà sợ.
Nó là của nhân quả. Đuổi nó ra cho khỏi, không có còn để cho chúng ta cảm nhận
thấy nữa, cảm thọ đau đớn thì mấy con cố gắng đuổi.
(18:54) Như
bây giờ mấy con tăng xông lên máu, chóng mặt hay hoặc gì đó, đuổi nó ra hết. Đừng
có sợ hãi, đừng có lo, cái chuyện đó không có lo. Mình có pháp, có Phật dạy cho
mình, bây giờ mình nhiếp trong hơi thở. Thì mình, thí dụ như Thầy bảo như thế
này thì mấy con thấy, câu tác ý mà, sử dụng câu tác ý rất rõ ràng: “Cái thân bệnh
này phải theo hơi thở mà ra” thì Thầy hít vô Thầy thở ra. Rồi Thầy tác ý một lần
nữa: “Cái thân bệnh này phải theo hơi thở mà ra!” thì do đó Thầy hít vô Thầy thở
ra. Rồi Thầy tác ý tiếp tục như vậy, 30 phút xả nghỉ. Nó chưa hết bệnh đâu,
nhưng mà buổi tối Thầy tu tập tiếp, buổi khuya Thầy dậy tu tập tiếp. Rồi buổi
sáng, rồi ngày mai, ngày mốt, liên tục ngày nào Thầy cũng đuổi bệnh, gặp nó ở
đâu Thầy cũng đuổi.
Bây giờ nó
còn bệnh thì cứ đuổi hoài, đuổi chừng nào hết bệnh thôi. Đuổi riết nó mắc cỡ,
nó phải quảy gói nó đi chứ gì, mấy con thấy. Chứ làm cái gì mà có người đến nhà
mình: “Tao không cho mày ở đây. Mày cút đi đi chứ không có được ở đây đâu. Tao
không cho mày để đồ trong nhà này.” Đuổi riết nó mắc cỡ, nó phải đi. Cái bệnh
nó cũng vậy các con, đuổi riết nó đi. Cho nên thí dụ như trong một ngày, hai
ngày, một tuần lễ nó sẽ đi. Mà nó không đi, cho mày không đi, một nửa tháng
cũng phải đi. Mà nửa tháng không đi, một tháng nó cũng phải đi. Trong một tháng
rồi mấy con thấy, sao nó đi mất rồi, không còn. Bây giờ không có bệnh gì nữa,
trong thân này khỏe lắm, không có gì hết.
Đó là cái
gan dạ của mấy con. Mấy con đừng có sợ bệnh. Hở hở một chút đi bác sĩ, hở hở một
chút đi nhà thương. Thì cái nhân quả nó nói: “Cái con người này nó sợ nhân quả
này lắm. Cho nên vì hở một cái cho nó chạy đi bác sĩ, cho nó phải bỏ cái tiền
đó ra để cho nó trả cái nghiệp của nó.” Còn bây giờ mình không sợ nó đâu: “Bây
giờ còn thừa tiền tao không đi bác sĩ nữa đâu, không đi nhà thương đâu. Tao cho
người nghèo. Thì giúp đỡ người bất hạnh trong xã hội, thiếu gì người đói khổ.
Chứ đâu phải là tao tích lũy, tao ăn tao uống cho nhiều đâu.” Một ngày ăn ba bữa,
làm vất vả, cực khổ. Ăn ngày một bữa sung sướng mấy con. Khỏi mất công nhai, khỏi
mất công nuốt, khỏi mất công rửa bát rửa chén. Ăn uống đâu có sung sướng gì
đâu. Ngày một bữa như Thầy có chết không? Đâu có chết. Sống mà khỏe, mà không
đau không bệnh nữa, mà có bệnh đuổi đi mất.
(20:58) Rồi
bây giờ tới chừng chết đi, bảo cái thân này: “Tao bây giờ hết xài mày rồi. Thì
bây giờ mày phải tịnh chỉ hơi thở, cho mày chết.” Như vậy là rõ ràng, là trước
khi mày chết, để người ta làm đám ma chi cực khổ. Mấy con tẩm liệm vô cái hòm rồi
sau đó mới khiêng đi chôn cực lắm. Bây giờ mình còn đi đứng được, cần gì mà phải
để cho người ta khiêng. Đào cái lỗ bên hông ra, rồi trải tấm chiếu xuống, rồi
mình trèo xuống dưới mình nằm. Nằm rồi mình bảo: “Hơi thở tịnh chỉ ngưng. Chết
đi!” Cho mấy đứa cháu này nó lấp lại. Sau khi mình nằm mình chết rồi nó lấp, có
gì đâu. Thì, phải thoát khỏi người ta khiêng mấy con? Khỏi để bàn thờ, mấy bữa
làm đám ma chay phải tốn hao, bà con đến tốn hao. Sau khi nằm chôn rồi, bắt đầu
vô đây để cái hình lên cái bàn. Rồi bà con ai có đến thì nói: “Ổng chết, ổng nằm
dưới đất rồi.” Phải sướng không? Khỏi có ai cực khổ, mà khỏi tốn tiền hòm rương
nữa.
Đắp cho kỹ,
chứ không nó thành phân nó sẽ thúi. Cho nên đắp kỹ đàng hoàng rồi trồng cây
xoài lên. Sau đó cây xoài ăn phân đó nó có trái. Bà con cái mùa xoài về, mình
hái trái mình cho người một trái. Trái xoài của Thầy ngọt lắm đó. Có bao giờ
cây xoài tốt mới có trái, có trái nào mà nó không ngọt đâu? Cái trái nào nó
cũng ngọt. Mà trái xoài nào nó cũng ăn phân, chứ làm sao nó không ăn phân? Ăn
rác mục, ăn phân bẩn chứ đâu có. Bởi vì tất cả những cái thân của chúng ta là bất
tịnh, thì tất cả những cái chất bất tịnh ở dưới đất thiếu gì? Mà càng bất tịnh
bao nhiêu thì cái cây nó lại tốt bấy nhiêu chứ gì, có phải không? Nó cho trái lại
càng ngọt bấy nhiêu.
Cho nên mình
chỉ ăn vào vậy thôi, mình thấy ngọt, chứ sự thật ra mình ăn đồ bất tịnh không
đó. Cho nên một cái người mà người ta hiểu biết rồi người ta ăn thật sự ra vì sống
mà thương mấy con ở lại, chứ ăn là một cái hành hạ, cái hành hạ đau khổ mấy
con. Bởi vì ăn phải nuốt phải nhai, nó cực khổ lắm chớ đâu phải. Ngồi chơi
không thấy sướng sao? Mà có cái thân không ăn là sao? Nó đòi ăn chứ bộ, nó chưa
lo. (22:53) Nếu mà Thầy nhập định thì nó không đòi ăn, nó không gì hết.
Nhưng mà nó như gốc cây vậy, nó có lợi ích gì đâu? Như Thầy nhập định bây giờ
Thầy có nói chuyện mấy con được không? Mấy con có đến đây, thấy Thầy như cái tượng
ông Phật kia thôi, ngồi cứng ngắc đó thôi, tức là nhập định. Còn bây giờ Thầy
nói chuyện với mấy con này kia, đó là Thầy đang sống một cái sự sống bình thường
như mấy con. Cho nên vì vậy mà đang sống bình thường vậy thì cơ thể của Thầy nó
vô thường từng sát na. Nó cũng thay đổi cũng như mấy con, nó cũng già, nó cũng
cằn cỗi. Còn Thầy nhập định rồi thì nó đứng, chết nó cũng không có thay đổi nữa.
Thì các con thấy cái tượng xi măng kia, nó có thay đổi? Có bây giờ sơn nó mới
thôi, chứ để lâu nước mưa nó cũ, phải không? Các con thấy chưa?
(23:34) Cho
nên cái quy luật của nhân quả và cái sự tu tập của con người nó làm chủ được,
nó hạnh phúc vô cùng. Thầy muốn truyền đạt cái này lại cho mấy con, mấy con cố
gắng luyện tập đi. Rồi lần lượt, rồi thì nếu đủ duyên thì có những cái Trung
Tâm An Dưỡng ra đời. Thì nơi đó, nó là cái nơi để cho mọi người người ta học đạo
đức. Người ta về được nuôi dưỡng, được hướng dẫn người ta học đạo đức sống để
không làm khổ mình khổ người. Còn chuyên sâu thì phải đi vào những cái Tu viện
chuyên tu thành lập sau này mấy con.
Thì hôm nay
mấy con về đây, Thầy thấy mấy con cũng còn khỏe. Nhưng có Liễu Vân thì Thầy thấy
có bệnh, không có khỏe như mọi lần, phải không? Nhưng mà con ráng vào trong
này, để rồi Thầy sẽ gặp, Thầy sẽ chỉ cách thức để mà tu đuổi bệnh con. Rồi về
con sẽ chuyên cần, con tập luyện đuổi cho sạch ba cái bệnh này ra, khỏe khoắn
như mọi người, không có gì đâu mà sợ. (24:41) Liễu Pháp thì Thầy thấy
vững vàng. Ráng mà tu, mà còn khỏe thì ráng mà tu mấy con.
Ở đây mấy
con Thầy thấy coi bộ vững vàng lắm, về trong này được. Đi đường xá xa xôi, mệt
nhọc, mà về tới trong này gặp Thầy như vậy là đủ duyên rồi, phải ráng tu mấy
con. Đứa nào cũng phải nỗ lực tu, tu thật tu mà. Nghĩa là chúng ta sắp sửa, cái
tuổi đời chúng ta thời gian ngắn rồi, chúng ta phải nỗ lực tận tình. Để trước
khi mà chúng ta bỏ cái thân này mà chúng ta ra đi, là mấy con có cái sức làm chủ
bệnh. Bây giờ không để cho ai cực khổ đối với cái thân của chúng ta nữa.
Khi chết như
Thầy: “Tao bảo mấy con mấy cháu đào cái lỗ đi, tao xuống tao nằm, rồi
tao tịnh chỉ hơi thở, tao ngưng rồi thì tụi bây ở trên cứ lấp xuống.” Thì bắt đầu
bây giờ khi mà hơi thở ngưng rồi. “Tụi bay không tin thì, tao nói không tin,
khi mà tao tịnh chỉ rồi, bây giờ rờ cái lỗ mũi tao có thở không, mà thiệt không
thở thì lấp đi. Có gì đâu. Thiệt. Nếu mà không tin nữa thì cứ bụm miệng bụm mũi
coi tao có giả hay không? Mà nếu tao không giả thì rõ ràng là tao đã chết rồi”.
Có phải không mấy con? Đó là cái thực tế của chúng ta mà. Cho nên vì vậy mấy
con cứ yên tâm, ráng cố gắng tu cho được cái đó chứ không phải không. Thầy làm
được thì mấy con cũng làm được chớ có khó khăn gì đâu. Đâu có khó đâu.
(25:57) Cho
nên hôm nay Thầy xác định, chỉ trong vòng một tuần lễ vừa rồi, Thầy đến Thầy kiểm
tra, rồi Thầy hướng dẫn cho các thầy. Bây giờ các thầy tăng lên, người nào cũng
thấy cái kết quả của người ta tu rất rõ ràng cụ thể mấy con. Tu rất kết quả rất
rõ ràng mà chỉ trong vòng một tháng. Mà nếu mà tiếp tục cứ mỗi tuần lễ Thầy ra
Thầy gặp một lần, thì chắc là trong vòng vài tháng thì có người chứng đạo chứ
không phải khác.
Bởi vì Đức
Phật nói “7 ngày, 7 tháng, 7 năm” mà. Có 7 ngày mà chứ đâu có lâu, tuần lễ chứ
gì, phải không? Mà 7 tháng thì nó cũng có lâu lắm đâu. Nhưng mà làm chủ được mà
tu tập như vậy thì nó là cái hạnh phúc rất lớn chớ gì. Thầy tin rằng mấy con nỗ
lực thật sự tu tập thì nó sẽ đạt được cái điều đó, nó không còn khó khăn gì hết.
Tu tập với Thầy thì Thầy nói, mấy con nghĩ là: “Chắc Thầy sách tấn mình chứ chắc
khó lắm.” Nhưng mà không có khó đâu mấy con! Bởi vì ví dụ như mấy con chịu khó,
mấy con giữ gìn đúng những cái giới luật. Thầy cho mấy con cái thất đây, mấy
con đừng có đi ra ngoài nói chuyện. Bây giờ Thầy cho cái pháp này là pháp cấm
nói chuyện thì mấy con đừng có nói chuyện. Cứ ôm cái pháp này càng ngày càng
tu, có sai Thầy sửa, cứ vậy thì mấy con đi tới nơi. Còn mấy con nói chuyện thì
mấy con bị phá độc cư rồi, mấy con bị động rồi, mấy con không đạt được.
Còn cái pháp
Thầy bảo là tu cái pháp này là phải dùng cái hạnh nhẫn nhục. Ai có nói nặng nói
nhẹ, nói gì nói thì vẫn thấy nhân quả, xả đi. Thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi người.
Đừng có thấy: “Ờ cái người này nói vậy là sai.” Đừng thấy người ta sai, mà mình
thấy người ta trong nhân quả thiện ác thôi. Rồi mình nỗ lực mình thấy những cái
sai của mình. Hễ mình thấy người ta sai đó là mình sai rồi. Mình đã sai rồi
mình thấy lỗi người. Cho nên từ đó mình thấy lỗi mình để mình sửa mình, càng
ngày mình càng tốt lên, không thấy lỗi ai hết. Mà hễ mình vừa thấy cái người
này sao dữ quá, thì mình thấy người ta dữ đó là mình sai. Các con hiểu chưa?
Cho nên mình ngăn chặn mình liền: “Như vậy mày thấy sai rồi, không đúng. Thấy
người khác dữ là mình sai. Người ta đâu có dữ. Tại nhân quả người ta vậy chứ
người ta dữ sao”? Phải không?
Cho nên mình
thấy được nhân quả, không thấy cái lỗi của người khác, mà mình phải tìm thấy những
cái sai của mình: “Bữa nay sao mình ăn cái này mình thèm, ngon quá!” Coi chừng
mình tham đó. Ngăn nó lại: “Mày còn tham nữa, mai mốt là mày thành món ăn đó
đó.” Có phải không? Nếu mình thích ăn món rau chiên hay là rau muống xào, mai mốt
mày thành rau muống bây giờ. Tại mình thích, thì nó phải tiếp tục tái sanh mình
thành cái thứ đó chứ gì! Các con hiểu chưa? Thì người ta cũng sẽ ngắt cái đầu
rau mình, người ta lên người ta xào nấu như vậy chứ sao? Cho mày ớn đi, cho mày
còn thèm. Nghe người ta ngắt đầu mình thì mình hoảng, có phải không mấy con?
Cho nên trong cái vấn đề tu tập mình có được cái tri kiến hiểu biết rất thực.
Mình còn tham cái nào đó thì nó chiêu cảm cái tham đó, nó sẽ đi tái sanh cái
đó.
(28:39) Con
ưa thích cái gì: “Bữa nay sao mà ăn cơm không có tương?” thì mai mốt nó thành
tương. Tại sao? Tại vì mai mốt con sẽ thành cây đậu tương, người ta sẽ làm
tương cho. Là tại vì mình thích nó mình phải thành cái cây đậu chớ sao? Bởi vì
cái tâm thích của mình nó đi tái sanh, chứ không phải con người mình đi tái
sanh. Cái thích của mình, cái từ trường đó mà mấy con. Cho nên nó làm cây đậu
quá dễ dàng có gì đâu. Chứ còn mình không thích thì nó làm sao tái sanh? Nó đâu
có tương ưng được với cây đậu đâu mà tái sanh. Cho nên mình còn giận thì tức là
mình còn sẽ sanh làm cái loài thú dữ, vật dữ hoặc là con người hung dữ. Có những
điều đó là hẳn nhiên thôi. Đấy, cái tâm nào thì nó phải tái sanh cái cái điều nấy.
Các con thấy không?
Cho nên mình
tu hành là hạnh phúc lắm mấy con. Biết liền: “Mày mà rục rịch cái gì ra thì tao
biết mày sẽ đi tái sanh cái thứ này.” Có phải không? Mà cái thứ này tao có ham
đâu, làm cây đậu ai ham? Làm cây rau muống ai ham? Mà bây giờ đi mà lơ mơ đạp
con kiến thì mai mốt sanh làm con kiến thì ai ham? Có phải không, mấy con thấy
không? Còn mấy con ăn gà, ăn vịt thì sanh gà vịt. Mai mốt dịch cúm gia cầm, nó
đem nó quăng dưới hầm. Nó đốt nữa, chết nữa, còn khổ hơn, phải không?
Các con thấy
chưa? Tất cả mọi cái này chắc chắn là mấy con không ham đâu. Cho nên chúng ta
hoàn toàn ăn rau cải, thực phẩm thực vật chứ không phải động vật nữa. Mà nghe
nó không có sự đau khổ của loài động vật. Vì như vậy là chúng ta đã sống bình đẳng
trong sự sống. Bởi vì con vật nó có sự sống như chúng ta rồi mà chúng ta không
giết hại nó, không ăn thịt nó, thì đó là chúng ta sống bình đẳng trong sự sống
chứ sao? Mà cái người mà sống bình đẳng trong sự sống là cái tình thương yêu
chúng ta và Đức Hiếu Sinh chứ gì? Thương mình mới thương chúng sanh, mới không
ăn thịt. Các con thấy không? Hạnh phúc vô cùng! Gia đình mình chưa hiểu còn
thích thịt, chứ còn bây giờ mình hết thích rồi. Mọi người chưa hiểu cho nên người
ta còn muốn ăn thịt, tại vì đó là cái thói quen, cái thói quen thôi. Cho nên ở
đây càng tu càng ngày mình thấy hạnh phúc vô cùng, mình sống bình đẳng.
Thì hôm nay
mấy con về đây nghe Thầy nói cái phương pháp cách thức tu đơn giản nó đâu có
khó khăn đâu, chỉ có mình ráng tận lực mấy con. Tu không có thần thông mà có được
cái nội lực làm chủ sự sống chết. Chúng tôi không cần mà phải biến hóa tàng
hình, phóng hào quang hoặc là bay trên trời. Chúng tôi không cần thiết cái này.
Chúng tôi không cần biến hóa con chim, con gà, con chó, con heo. Chúng tôi
không cần biến hóa cho mấy người. Chúng tôi không làm trò ảo thuật cho mấy người
coi. Nhưng mà chúng tôi tu, chúng tôi làm chủ được bệnh, chúng tôi tu làm chủ
được tâm. Người ta nói gì, người ta chửi mắng gì, chúng tôi không giận hờn phiền
não với ai hết. Đó là cách tu của chúng tôi. Và như vậy là chính đường lối của
đạo Phật dạy chúng tôi tu. Sống không làm khổ mình khổ người thì đó là cái tu của
chúng tôi mà, cái đạo đức của chúng tôi rõ ràng mà. Đó thì mấy con thấy trong
cái sự mình tu như vậy.
Bây giờ
trong khi mấy con về đây, đã thăm Thầy, có ai hỏi Thầy gì không? Bây giờ các
con cứ nói ra, con cứ hỏi đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét