348- CÁC PHÁP ĐỂ TU LÀM CHỦ SỰ SỐNG CHẾT
Rất là phí
công. Rồi mấy con cũng phí sức tu. Để rồi Thầy cố gắng tận lực của mình giúp đỡ
cho quý thầy quý cô tu cho được, để mình có cái tiếng nói mình. Tu viện của
mình đào tạo được người tu, làm chủ được sinh, già, bệnh, chết, nó mới có tiếng
nói. Chớ không khéo cứ Thầy viết kinh, viết sách mà tới cuối cùng đệ tử của Thầy
mà tu sao mà lừng chừng, lừng chừng.
Sự thật ra
hôm nay thì, mấy con đã biết hôm nay mấy con về thăm Thầy. Mấy con ở lại một thời
gian, mấy con học đạo đức, rồi mấy con sẽ thấy trong những lớp học của quý cô,
quý thầy. Ở bên tăng mấy con, có một người được vào tu tập Tứ Niệm Xứ. Các con
có biết Tứ Niệm Xứ? Nó chỉ người được vào tu Tứ Niệm Xứ là cái thời gian Đức Phật
đã xác định trên cái pháp đó là 7 ngày, 7 tháng, 7 năm chứng đạo. Còn khi mà
chưa được vào Tứ Niệm Xứ thì không có xác định được cái thời gian. Các con thấy
tu Tứ Chánh Cần đức Phật đâu có dám xác định được 7 ngày, 7 tháng, 7 năm đâu mà
suốt đời. Cho nên vì vậy mà có một số người đang tu tập Tứ Chánh Cần, nhưng có
một số người phải nhiếp tâm an trú, để rồi đi vào.
Bởi vì con
đường của đạo Phật nó có hai cái, từ khi bước vào tu thì tùy theo đặc tướng của
mỗi người mấy con. Cái người nhiếp tâm mà an trú được thì họ đi vào cái chỗ nhiếp
tâm an trú được từ 30 phút đến một giờ, thì cái người đó sẽ bước vào Tứ Niệm Xứ.
Người ta sẽ tu tập ở trên Tứ Niệm Xứ thì tu tập mới được. Còn cái người mà tu Tứ
Chánh Cần hàng ngày ngồi lại mà tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”
thì họ ngồi lại. Từng cái tâm niệm họ khởi ra thì họ dùng cái tỉnh thức của họ
để mà thấy từng cái tâm niệm đó thiện ác, họ ngăn và diệt các ác pháp. Để cho
cái tâm trở họ về với sự bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là mình tu Tứ
Chánh Cần.
Nhưng mà khi
cái tâm họ không còn niệm nữa, nghĩa là mình không có ức chế họ cái chỗ nào hết.
Mình không chế ngự họ, mình không nhiếp tâm họ vào chỗ nào hết. Cái tâm của
mình không có ức chế, không có không có phương pháp để mà nhiếp tâm nó. Nhưng
mà chúng ta chỉ nhắc cái tâm chúng ta bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, phải
không mấy con thấy. Khi đó thì tất cả những cái niệm, bởi vì mình không có cái
pháp, cho nên ở trong đầu mình ngồi một lúc thì có niệm này niệm kia nó khởi
ra. Do đó mình dùng cái tri kiến, cái sự hiểu biết đó mình xả. Mình dùng cái Giới
Luật Đức Hạnh mà các con thấy những cái tập mà Đức Hiếu Sinh. Thí dụ như có cái
niệm gì khởi về gia đình thì mình thấy đây là ái kiết sử, do đó là cái chùm
nhân quả. Mà có một cái niệm gì mà nó khởi lên, có người nào mà nói oan ức mình
hoặc là mắng chửi mình, mình khởi lên, mình thấy đó là nhân quả. Thì do đó mình
tư duy, mình xả ra, cái tâm mình nó trở về sự bất động, không có buồn. Thì các
con thấy nó đơn giản, nó không có gì đâu.
(02:54) Hàng
ngày ngồi chơi thôi chứ gì. Xin các phật tử cúng dường cho mỗi ngày một bữa
cơm, ngồi chơi để mà lắng lặng cái tâm của mình. Thì cái người mà tu mà Tứ
Chánh Cần thì cái đệ nhất pháp của họ phải giữ gìn đó là cái tĩnh lặng. Họ thường
tiếp giao, nhưng mà mọi người người ta nói gì họ phải nhẫn. Nếu mà họ nhẫn
không được tức là họ bị động, vì vậy mà tu cái pháp Tứ Chánh Cần không động.
Còn trái lại
cái người mà tu nhiếp tâm và an trú tâm trong cánh tay đưa ra vô. Mấy con có
nghe cái cánh tay đưa ra vô Thầy dạy? Đó là Thân Hành Ngoại, mấy con. Mấy con
có nghe hơi thở ra vô? Đó là Thân Hành Nội. Mấy con có nghe Thầy dạy bước chân
đi kinh hành, bước trái bước phải mình nhớ không? Đi 10 bước rồi ngồi xuống hít
thở năm hơi thở, đó là các pháp Rèn Luyện Nghị Lực. Còn đi mà mình: “Dở chân
lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống”, tác ý từng động tác của bước
chân. Hoặc là “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra. Đưa tay vô tôi biết tôi đưa
tay vô. Đưa tay lên tôi biết tôi đưa tay lên, đưa tay xuống tôi biết tôi đưa
tay xuống”. Tác ý từng cái hành động đưa lên đưa xuống, đưa ra đưa vô vậy, đó
là pháp Thân Hành Niệm. Tác ý từng cái hành động con thanh thản an lạc. Như vậy
thì tất cả các pháp này mấy con đều biết hết rồi. Nhưng mà bây giờ mấy con tu
chung chung. Lúc thì tu quán Định Vô Lậu, lúc thì Thư Giãn, lúc thì mấy con tu
Định Niệm Hơi Thở hít vô thở ra, lúc thì đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác. Cho
nên nói là tu chung chung.
Còn bây giờ
chuyên. Đời bây giờ người nào tu, thí dụ Nhiếp Tâm Trong Hơi Thở thì hoàn toàn
ôm chặt hơi thở nhiếp tâm vô. Là tại vì người ta thở mà người ta không bị mệt,
không bị tức, không bị nặng đầu. Còn cái người nào thở mà hít vô thở ra, mà nhiếp
tâm như vậy, mà bị nặng đầu nhức đầu thì cánh tay đưa ra đưa vô. Còn người nào
ngồi mà đưa cánh tay ra vô mà buồn ngủ thì đi kinh hành, Thân Hành Ngoại mấy
con. Thân Hành Ngoại đưa tay ra vô, bước chân đi, đều là pháp của chúng ta tu,
để cho nó không có hôn trầm, thùy miên. Còn cái người mà người ta ngồi hít thở,
mà người ta không có hôn trầm, thùy miên thì người ta vẫn tu hơi thở.
Cho nên nó rất
nhiều pháp để tu. Và vì vậy khi mà nhiếp tâm được rồi thì còn phải tu tập an
trú, tập an trú mấy con. Khi mà an trú được rồi thì trong 30 phút, 30 phút thôi
không cần nhiều. Mà khi có sự an trú được rồi thì người ta dẫn cho cái người đó
đi vào Tứ Niệm Xứ ngay liền, tăng lên một giờ. Từ một giờ người ta tăng lên sáu
giờ, sáu giờ đồng hồ ngồi bất động. Luôn luôn cái tâm nó vẫn biết hơi thở ra,
hơi thở vô mà không tu hơi thở. Tại vì tâm định trên thân, các con thấy chưa?
(05:31) Mà
bây giờ ở trong cái lớp của chúng ta chỉ có một người duy nhất là đang được.
Cái lớp bên tăng, chỉ một người duy nhất đang tu trên Tứ Niệm Xứ. Nghĩa là người
này sau khi mà tu Tứ Niệm Xứ xong rồi, sáu tiếng đồng hồ. Nghĩa là từ 7 giờ cho
đến 12 giờ trưa. Ví dụ họ đạt sáu tiếng đồng hồ bất động tâm, thì cái người này
được Thầy đưa vào khu vực của Thầy, hướng dẫn cho họ chuyên tu tập luyện Tứ Thần
Túc. Các con nghe Tứ Thần Túc chưa? Tứ Thần Túc là bốn cái lực như thần mấy
con, phải luyện thần lực. Sau khi luyện thần lực đủ rồi, thì lúc bấy giờ họ mới
nhập các định Tứ Thánh Định. Nhập từ Sơ Thiền, Nhị Thiền đến Tứ Thiền mấy con.
Mà khi nhập Tứ Thiền được rồi thì họ thực hiện Tam Minh. Thì cái người này muốn
chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Bởi vì họ có thần lực, họ có cái nội
lực của thân họ rồi, mà họ phải luyện. Mà khi ở trên Tứ Niệm Xứ được sáu tiếng
đồng hồ bất động tâm, luôn luôn ở trong trạng thái bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự.
Mấy con nghe
nó khó ghê, nhưng mà người ta đã làm được rồi. Bây giờ người ta đã làm được ở
trên Tứ Niệm Xứ. Vì vậy mà thời gian có thể nói rằng cuối năm nay, có thể có
người làm chủ được sự sống chết của mình. Và nếu mà có người tu chứng rồi thì
đó là một cái hạnh phúc rất lớn cho con người. Niềm tin khắc sâu lắm con. Ở đây
đã đào tạo những bậc chứng quả A La Hán thật sự làm chủ sự sống chết. Thì như vậy
thì mấy con thấy như thế nào? Đó là cái niềm tin làm cho mấy con phấn khởi hơn,
và mấy con lại nỗ lực tu hơn. Bởi vì mình còn một phút giây còn thở được hơi thở,
còn sống được thế này, thấy chứng kiến được những con người cũng bằng xương bằng
thịt mà họ đã tu được, thì mấy con cũng tu được chứ.
Không lý bây
giờ mấy con ngồi đó ôm con ôm cháu để chờ chết hay sao? Bỏ xuống hết đi con.
Các pháp đều vô thường, không có pháp nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta nữa
hết. Các con bây giờ có tiền bạc nhiều, các con cũng chết cũng không mang theo
được gì hết. Con cháu có đông, bây giờ các con còn sống, chưa chắc các con chết
nó cũng không cấm giữ, nó không giữ mấy con được đâu. Mấy con cũng đành ra đi
mà thôi. Cho nên trong những phút giây mà cuối cùng trong cái tuổi lớn này, mấy
con còn không bao nhiêu, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Cho nên tận lực tu
thật đúng những pháp Thầy đã dạy, từ cái đặc tướng của mấy con phải tu pháp
nào? Thí dụ như bây giờ các con tu hơi thở được thì mấy con tu hơi thở. Tu hơi
thở không được, tu cánh tay. Tu cánh tay không được, thì tu bước đi, các con thấy
không? Mà tu cánh tay nhiếp tâm không được thì mấy con tu với một cách Tứ Chánh
Cần xả tâm, có gì đâu. Rồi nó cũng đi vào tới Tứ Niệm Xứ chứ có gì. Đâu có gì
khó, phải chuyên cần siêng năng là mấy con sẽ đạt được.
Các con thấy
Phật pháp đây chứ? Chứ bây giờ cầu Phật, Phật cứu mình được không? Không! Các
con bệnh, các con cầu Phật cũng không hết đâu. Các con chết cầu Phật, Phật cho
các con sống thêm, không bao giờ có điều đó đâu, các con phải chịu chết thôi.
Nhưng mà một cái người mà đã có đủ cái sức, đủ cái nội lực thì họ muốn chết hồi
nào chết, muốn sống hồi nào sống. Như vậy là cái quyền sống chết đã ở trong tầm
tay của cái người đó. Người đó không bị lệ thuộc vào nhân quả nữa. Vậy thì
chúng ta có thân, mà gặp được chánh pháp của Phật, làm chủ được cái sự sống chết
của mình, không phải hạnh phúc lắm sao?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét