293-BIẾT CHỖ ĐAU LÀ ĐÃ TÁC Ý ÁC RỒI
(31:00) Thầy
Chơn Thành: Bạch Thầy con đã có như thế này. Trong câu:"Ý dẫn
đầu các pháp, ý đứng đầu sai sử. Trong ý khởi niệm ác, làm việc ác đó thì nó sẽ
theo ta như xe theo vật kéo”. Nhưng thực tế thì con đâu có khởi niệm
ác. Con không khởi niệm ác mà hoàn toàn từ ngày ra ngoài xong, rồi quay về đây
thì hầu như không có tiếp duyên với ai. Nói chung thì cũng hết sức phòng hộ sáu
căn, không để nó buông nhiều, ý dẫn đầu mà rõ ràng con không có tác ý ác. Mà tại
sao lại thế, nó cứ tự tuôn trào, phóng dật ra?
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói như thế này nè. Nói "không tác ý ác" là con nói
sai đó. Bây giờ con mắt con đau, nhức chỗ này chỗ kia mà con không biết là
không tác ý, mà con biết nó là đã tác ý ác. Vì nó là ác pháp, trong thân con
thôi chứ có phải bên ngoài đâu. Bây giờ nó nhức cái chân này thì con đừng có để
ý, đừng có tác ý. Bởi vì con biết cái đau đó là con đã tác ý nó rồi. Bởi vì
mình dẫn nó vào chỗ đau là mình tác ý. Còn bây giờ đau thì mình kệ nó, mình có
cần gì chú ý vào chỗ đau, đừng nghĩ đến nó. Con đã tác ý ác mà con không biết,
con cứ nghĩ đó là thiện. Cho nên con dẫn nó vào chỗ ác mà con không hay. Con hiểu
chỗ đó chưa?
Thầy Chơn
Thành: Giờ con
hiểu.
Trưởng
lão: Nó vậy đó, dẫn
vào pháp ác. Chứ đâu phải con nghĩ bây giờ mình phải đánh người đó, chửi người
đó, mới là cái ác. Cái đó là quá thô, ngoài đời. Còn ở đây trong Đạo, cái ác ở
trong Đạo nó vi tế lắm, nhận không ra được nó đâu. Hễ khi nào trên thân con đau
nhức chỗ nào đó mà cái ý con nó nghĩ ngay chỗ đó là nó tác ý đó, tác ý ác đó.
Mình phải ngăn ác, diệt ác chứ sao lại để cho nó tác ý. Mình ngăn ác, diệt ác
thì nó cần lưu ý gì chỗ đau đó nữa đâu. Con hiểu không? Cho nên nó đâu có đau!
(33:40) Thầy
Chơn Thành: Bạch Thầy. Con nhận ra như thế này: trong "tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đấy, khi nào con quay vô chỗ
bất động thanh thản, an lạc, vô sự thì khi bất động đó, con chỉ có thấy cái hơi
thở ra vô thôi chứ ngoài ra thì con không thấy cái gì cả. Vẫn nghe, vẫn biết, vẫn
thấy nhưng những cái đó nó không có tác động được đến con bởi vì nếu khi mà đã
mất trong cái trạng thái cái thân của mình mà không còn thấy cái hơi thở ra vô
thì lúc đó là loạn tưởng và phóng dật, coi chừng nó xuất hiện là mất trạng thái
của sự bất động đó. Chứ còn không thì nó chỉ có thấy hơi thở ra vô, kể cả lúc
mà đang… cũng vậy. Còn mà đã mất thì nó trở ra trạng thái phóng dật. Như vậy
có đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng, như vậy
là đúng. Nhưng đó là người mới tu. Chứ còn người mà đã tu lâu rồi thì nó không
cần biết cái đau mà nó cần có biết cái bất động. Nhưng vì vậy người tu lâu thì
họ ở trong cái trạng thái bất động mà không cần phải trụ trên hơi thở. Còn người
mới tu thì phải nương vào hơi thở mà không được tập trung trong hơi thở. Tập
trung trong hơi thở để làm cho nó bất động thì lại sai pháp. Để tự nhiên nó biết
hơi thở ra vô, một thời gian sau nó bất động thực sự, nó không còn cái niệm đau
đó nữa thì nó mới thực sự bất động. Đạo Phật nó vi tế. Nghe nói bất động chứ thực
sự nó đang động. Nhưng mà vì người mới tu thì nó động thô nhiều thứ, bây giờ động
có một thứ là con ở trong cái hơi thở, con thấy không? Nó động chứ nó bất động
đâu. Nhưng mà khi mà mình không còn thấy hơi thở mà vẫn tỉnh táo hẳn hòi hoàn
toàn thì lúc bấy giờ mới thật sự là bất động.
Thầy Chơn
Thành: Bạch Thầy
như thế trạng thái của sự bất động hoàn toàn là không thấy cái gì cả?
Trưởng
lão: Không thấy
cái gì hết! Nó bất động hoàn toàn mà nó rất tỉnh con. Cũng như cái cây kia nó
không lúc lắc, nó bất động rõ ràng nhưng cái cây nó không biết nó bất động. Mà
trái lại mình bất động lại biết mình rõ ràng. Thấy rõ ràng không phải là thấy
nó còn lúc lắc, lúc lắc; thấy hơi thở tức là cái cây nó còn thấy nó lúc lắc thì
chưa phải bất động. Cho nên bây giờ đó là cái sơ cơ của mình. Nếu không nương
vào chỗ bất động thì bao nhiêu sự động nó quá nhiều, không nương vào chỗ động của
hơi thở thì nó sẽ nương vào cái chỗ nhiều động, con hiểu không? Bây giờ nó gom
lại hơi thở nhưng mà không lấy hơi thở để trụ, ức chế tâm của nó, để tự nhiên.
Cho nên sau một thời gian cái sức tỉnh, tỉnh giác đó, người tu rất là tỉnh mấy
con, nó không còn buồn ngủ, nó không còn hôn trầm, buồn ngủ gì nữa hết tức là
ngày đêm nó không buồn ngủ. Nó ngồi như vậy suốt ngày đêm nó tỉnh táo. Đó là
cái sức tỉnh nó cao rồi. Cho nên vì vậy mà nó không còn ở trong hơi thở, nó rất
tỉnh táo.
Thầy Chơn
Thành: Kính bạch
Thầy vậy thì bây giờ trong cái tu của mình thì mình không nương vào cái gì cả.
Mình chỉ tác ý một lần và ngồi im theo dõi cái tâm, nó quay vô hay nó quay ra?
Trưởng
lão: Ngồi im. Nó vậy
đó. Nó quay ra thì mình kêu nó quay vô, thế thôi, rồi nó ở trên hơi thở. Không
được tập trung trong hơi thở nhưng mà biết, biết tự nhiên thôi chứ không khéo
nó ôm hơi thở, nó tập trung trên đó. Vì nó lo nó bị động cho nên nó ôm hơi thở
để cho nó không bị tác động ở bên ngoài. Ngầm ở trong tâm chúng ta vẫn có nỗi
lo. Nói chúng ta không lo chứ sự thật nó đang lo. Mình cứ có chỗ nào nương tựa
được cứ nương. Cuối cùng mình bỏ cái chỗ nương của mình đi.
Thầy Chơn
Thành: Bạch Thầy
như thế là không cần nương vào cái pháp nào cả? Mà cứ để cho nó tự nhiên?
Trưởng
lão: Không cần nương
vào cái pháp nào cả. Cứ để tự nhiên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét