Thứ Năm, 22 tháng 2, 2024

292-TÁC Ý MẤT HIỆU QUẢ LÀ VÌ PHÂN TÂM

 

292-TÁC Ý MẤT HIỆU QUẢ LÀ VÌ PHÂN TÂM

(25:55) Thầy Chơn Thành: Thưa Thầy, con thấy thế này, trước đây khi mà cảm thọ đến thì con đuổi nó đi liền. Thí dụ như hồi mấy năm trước đây có phải dùng một tí thuốc nào đâu. Trong hai mươi bốn giờ, nó cũng đi. Nhưng ngày nay nó lại như thế này nên con mới suy nghĩ trình với Thầy để Thầy cho cái pháp. Càng tu thêm như thế thì nó càng kéo dài thời gian.

Thí dụ ngực nó đau như thế, tức là đau từ đây đau xuyên ra đằng sau lưng, nằm ngửa không nằm được. Dĩ nhiên có pháp nằm nghiêng rồi, chứ nếu mà nằm ngửa thì rõ ràng là không nằm được. Con phải mất một tháng mười lăm ngày, dùng bao nhiêu pháp: Định Niệm Hơi Thở, Tâm Bất Động, Thân Hành Niệm…​ Một tháng mười lăm ngày thì hết. Từ đó con mới ngộ ra rằng các pháp đều vô thường, tất cả thân này là vô thường, không có cái gì của ta cả. Cuối cùng thì mình đã chiến thắng được nó. Từ cái đó làm bàn đạp một cách tự nhiên thôi, tức là mặc kệ nó. Con có một tâm niệm như thế này: "Nếu còn duyên theo chánh pháp của Phật dứt khoát bệnh nó sẽ hết. Nếu mà hết duyên với chánh pháp của Phật là nó chết, không có thuốc gì chữa được.” Con đã chiến thắng cái đau ngực đó, Thầy biết. Con mất một tháng mười lăm ngày. Tiếp theo đó thì đến cái gì? Tiếp theo đó thì đến đau cái gót. Đau gót tức là không thể nào đi được, chỉ còn cái nỗi bò. Nhưng nhờ phương pháp tác ý thì một thời gian nó cũng hết. Giờ thì đến mắt này mờ. Mắt mờ thì nó không hết, khi con nói với chú Mật Hạnh tình hình như thế thì chú nói mua thuốc mắt về nhỏ cũng không thấy có kết quả. Nếu con dùng chánh pháp của Phật, mắt sẽ trở lại; mà nếu cùng lắm cũng sẽ như ông A Na Luật cũng không có gì mà đáng sợ. Thế nhưng có một điều như thế này, cái ý thức lực trước đây tại sao trong giai đoạn đầu thì nó mạnh như thế. Mà bây giờ càng tu lên cao thì nó lại kéo dài?

Trưởng lão: Đó là nó nhìn thấy cái sai của nó. Tại sao con thấy hồi mới tu nó còn có lực, mà càng tu cái lực lại thiếu, không còn. Tại vì phóng dật, nó bị phóng tâm. Càng tu thay vì phải gom tâm vô; còn này con càng tu, tu riết rồi ngồi chơi sướng quá nên tâm chạy ra ngoài hết, ngó cái này, ngó cái kia, ngó người đi qua lại. Đó là con bị phân tâm rồi. Cho nên giờ con tác ý nó đâu có lực nữa. Ý thức lực là tâm phải gom lại chứ đâu lại để tâm nó đi tản mát ra ngoài.

Cho nên: “Hồi đó sao tôi tác ý bệnh nó hết, mà giờ tôi tác ý bệnh không hết?" là do mình bị phân tâm, phóng dật. Cho nên đức Phật nói:"Ta thành Chánh Giác là nhờ tâm không phóng dật". Khi đó thành rồi thì phải coi như là không phóng dật. Mà giờ con chưa hoàn thành được con đường giải thoát cho nên tâm còn phóng dật. Con ngồi đó, chứ ai đi đâu con biết hết thì thôi rồi. Cái đó là phóng dật, là mình ngó ra chứ không phải ở trong thân tâm của mình. "Tâm định trên thân", nó đâu cần biết bên ngoài đâu. Nó như vậy, tâm mới gom vô thành cái lực chứ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...