290-CÁCH NHIẾP TÂM TRONG CÁNH TAY
Phật tử
12: Con bạch Thầy
là nếu như sử dụng cánh tay thì là cái tâm của mình để trên cánh tay hay là
mình cứ nhìn mắt theo cánh tay?
Trưởng
lão: Nói chung
là muốn để cái tâm mình trên tay mà cho nó rõ ràng thì mắt phải nhìn nó. Chứ
con không nhìn nó thì nó không có tập trung được. Bởi vì cái tay đưa ra đưa vô.
Còn hơi thở thì con không thể thấy hơi thở được mà con cảm nhận hơi thở. Con hiểu
không? Nó khác. Còn cái tay mà con đưa ra, mà con mắt nó nhìn đưa ra, đưa vô vầy
nó thấy rất rõ.
Cho nên mà
cái gì nó thấy rõ ràng thì cái đó nó dễ tập trung. Chứ bây giờ con cảm nhận cái
tay đưa ra, con ngó chỗ khác mà con không ngó nó thì con cũng cảm nhận được,
nhưng mà con dễ quên. Còn con gom con mắt vô đây, nhìn đây, đưa ra nè thấy nè;
đưa vô nè, thấy nè. Đó, nhưng mà con nhớ, con nhìn vầy đó, thì con đừng có đưa
cái đầu theo tới theo lui, theo cái tay con vầy không được. Con để cho cái đầu
con nó nghiêng qua vầy, cái tay này, con thấy đưa ra đưa vô vầy, nó giữ cái mực,
cái đầu đừng có lúc lắc, mà cái tay đưa ra đưa vô thôi. Rồi khi mà cái tay bên
nay á, thì con nghiêng qua bên nay con nhìn nó, con đưa ra đưa vô. Sau đó, thì
con không cần phải nhìn nó nữa mà con cảm nhận cánh tay nó đưa ra đưa vô. Bắt đầu
con ngồi đây con nhìn phía trước, mà con cảm nhận, con cảm nhận. Phải tu tập từ
từ chứ, bởi vì đầu tiên con phải tập trung bằng mắt và bằng cái cảm nhận của
con cánh tay đưa ra đưa vô. Hai cái để gom nó lại, để tập trung cái tâm mình lại,
để nhiếp phục được. Đó!
(01:04:34) Phật
tử 13: Dạ kính thưa đức Trưởng Lão, ở trong cái câu chuyện Phật tử hỏi,
thì con tu tập ở nhà thì, thưa đức Trưởng Lão, có lẽ tuổi con cũng không trẻ,
nên khi mà con nhìn kỹ ra, cũng như nhìn kỹ vào thì phần sau này mắt con nó hơi
nhòa. Khi mà con đưa ra hết cự ly ra như vầy, thì trước con có tác ý câu "Tôi
đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô", thì trước trong lúc con chuẩn bị
tác ý thì mắt con phải nhìn lố ra ngoài viên gạch có sao không Trưởng lão? Rồi
khi con tác ý xong hết con lập tức nhìn trở lại bàn tay con đưa tay vô.
Trưởng
lão: À, cái
nhìn…
Phật tử
13: Mắt con hơi
bị nhòa.
Trưởng
lão: Cái nhìn
đó của con nó có thể nó cái cánh tay nó đưa ra nó thấy ra ngoài khỏi cánh tay
đưa ra.
Phật tử
13: Dạ thưa Trưởng
lão, như vầy là lúc con tác ý "Tôi đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay
ra" thì con tác ý trong đầu xong như vậy đó là con đưa ở trong ra
như vầy. Nhưng mà khi hết cự ly ngang của cái đầu gối đó, thì con để nhẹ trên
cái đầu gối, nhưng mà do mắt con, tập một hồi thì nó hơi bị nhòa thì con lại
nhìn lố ra khoảng 1, 2 viên gạch bông rồi con mới tác ý tiếp "Tôi
đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô" thì lúc con tác ý hết câu đó
rồi là mắt con quay trở lại nhìn đúng ngay cái bàn tay này con đưa vô.
Trưởng
lão: Được,
không có sao. Tự nhiên nó phải thấy hết cả cái vùng đó chứ không có phải là chỉ
có bắt buộc nó phải nhìn trên cái bàn tay của nó đâu. (Phật tử: Vâng)
Cho nên vì vậy
mà cái bàn tay nó thì nó cộng với cái thấy của nó với cái cảm nhận của cánh tay
đưa ra đưa vô thôi. Cho nên cái mắt nó có thể nhìn hết cái vòng của nó rộng lớn,
chứ không phải là cứ nhìn có cái bàn tay này chứ không thấy được cái sự xung
quanh này thì không được. Bởi vì cái mắt nó nhìn nó rộng lắm, cái tầm rộng của
nó. Mình đừng ép nó, bảo cứ ráng nhìn chăm chăm cái bàn tay thì cái kiểu này,
kiểu tập trung ức chế, trật. Để cho nó tự nhiên, nó nhìn nó thấy cái bàn, mà nó
thấy cả cái bàn tay nó đưa ra. Chứ không phải nó thấy cái bàn tay không đâu.
Phật tử
13: Dạ con thấy,
từ cánh tay đi ra đến hết cái bàn tay, nhưng mà con nhìn thêm vài viên gạch nữa
rồi sau khi con tác ý…
Trưởng
lão: Nó phóng
cái tầm rộng nó thấy ra chứ không phải hẹp đâu.
(02:06:46) Phật
tử 14: Bạch Thầy cho con hỏi, khi mà con không tu tập hơi thở nữa, khi
con nghỉ ngơi, đầu nó không nghĩ một cái gì, lúc đấy con thấy nó, con biết rất
là rõ cái hơi thở của con thì khi đấy con cứ kệ, con biết hơi thở.
Trưởng
lão: Đúng đó,
con cứ kệ. Con để cho nó tự, tự nhiên nó biết thì tốt nhất con, nó không bị ức
chế con. Cái đó là nó trên Tứ Niệm Xứ rồi, nó tự nhiên.
(02:07:09) Phật tử 15: Kính
bạch Thầy, có câu hỏi là đưa tay ra đưa tay của 2 huynh đệ vừa rồi đó, thì con
hỏi thêm Thầy một điều là, khi mình cảm nhận, khi mình cảm nhận tay đưa ra đưa
vào thì lúc đấy cái tâm có cần phải để ý vào hơi thở không ạ?
Trưởng
lão: À không
con, bởi vì mình đã dùng nó thay cái hơi thở rồi. Còn con, mà cả hơi thở cả
cánh tay đưa ra vô. Tức là bây giờ, con thở ra con đưa ra theo cánh tay chứ gì,
con đưa vô con hít vô chứ gì, thì con tu hai cái hành động, hành động nội và
ngoại. Coi chừng, đã rối loạn hô hấp người ta mới dạy con cái này. Mà con chơi
hơi thở trong này nữa thì chết! Hiểu không? Con tập trung 2 thứ, không được. Chỉ
có một cánh tay thôi, đừng có theo hơi thở. Hơi thở nó thở sao kệ nó, không biết.
Chỉ biết cánh tay đưa ra đưa vô thôi, để tránh cái hơi thở con, bị con bị rối
loạn hô hấp đó.
(02:08:08) Phật
tử 7: Dạ con thưa kính bạch Trưởng lão ạ, chúng con hôm nay rất là
hoan hỷ và hạnh phúc, được trở thành những người con của Thầy, được Thầy giảng
nghĩa thật là rõ ràng, ban cho con những pháp danh, pháp hành. Thật là vô lượng
phước cho chúng con. Ngày mai, phần lớn chúng con đã phải trở về quê hương rồi
chỉ còn lại một số người xin được ở lại dài lâu hơn trong Tu viện. Thì chúng
con rất là biết ơn Thầy. Chúng con xin kính chào Thầy. Thầy nghỉ ngơi.
Trưởng
lão: Ráng về
ngoài đó tu tập mấy con.
Phật tử: Phật tử đồng Kính chào Thầy.
Trưởng
lão: Thầy chào
mấy con. Ngày mai mấy con về nhưng mà nhớ, lúc nào ở đâu cũng phải tu hết mấy
con, không mất thì giờ. Rồi thôi, Thầy về mấy con. Thôi mấy con xá Thầy thôi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét