289-DÙNG HƠI THỞ PHÁ HÔN TRẦM, BỆNH ĐAU
(01:42:49) Tu
sinh: Mô Phật. Thầy chỉ con. Tối qua con ngồi mà tâm bất động thanh thản an
lạc vô sự được mười lăm phút thì nó bị gục.
Trưởng
Lão: Bị gục hả con.
Nó không có gì đâu. Tại vì con bị gục là con chưa có tu tập về Định Niệm Hơi Thở
nó nhiếp tâm chưa được. Cho nên vì vậy mà khi mà con giữ tâm bất động thanh thản
an lạc vô sự thì nó không có cái đối tượng gì hết cho nên nó lặn đi nó gục. Con
hiểu không? Cho nên bây giờ con phải tu tập như thế này thì nó không bị lệch.
Con nhắc, đầu
tiên con tập rèn luyện cái hơi thở coi nó có rối loạn hô hấp con không, "Hít
vô tôi biết tôi hít vô thở ra tôi biết tôi thở ra". Hít vô thở ra theo
hơi thở bình thường con. Rồi sau đó con tập cái hơi thở dài, "Hít
vô dài tôi biết tôi hít vô dài, thở ra dài tôi biết tôi thở ra dài". Rồi
con hít chậm chậm rồi con thở ra chậm chậm dài. Rồi năm hơi thở vậy con tác ý
con tập.
Con thấy con
thở dài nó cũng không có mệt nhọc gì con thì tức là con đã nhiếp phục tâm con
trong hơi thở dài. Rồi con thở ngắn, hít vô thở ra, hít vô thở ra, hít vô thở
ra, tức là thở ngắn. Con thử coi thở vậy có hụt hơi con không? Mà nó không hụt
hơi tức là con đã nhiếp phục được hơi thở ngắn. Ba hơi thở mà con nhiếp phục được
rồi thì lúc bấy giờ trong hơi thở nào có lúc nó tự nó thở dài, có lúc nó thở lặng
lặng nó buồn ngủ. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không?
Cho nên con
sử dụng ngay cái hơi thở con đã bị đó, thì con phá tan nó thì con tỉnh con
không có buồn ngủ nữa. Lấy hơi thở mà dập nát. Cho nên khi mà con sử dụng hơi
thở, khi mà bị hôn trầm thì "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít
vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra". Thì lúc bấy giờ con sẽ thở
dài, thở dày. Thì hơi thở dài nó sẽ giúp con định tĩnh rất là mau khỏi cần phải
đi Thân Hành Niêm, đi gì. Khỏi mất công.
Ngồi tại chỗ
mà tỉnh táo vô cùng. Nội cái hơi thở không mà mấy con. Thật ra nó có những cái
phương pháp mà nó đối trị nó giúp chúng ta tỉnh.
Tu sinh: Bạch Thầy, Định Niệm Hơi Thở và hơi
thở dài, hơi thở ngắn và ngồi thở để mà. Riêng hơi thở con tập năm ngoái đã nhiều
rồi.
(1:45:10) Trưởng
Lão: Nhiều rồi, mà tất cả những cái đề mục đó đều nó có những cái ý nghĩa của
nó hết con. Ví dụ như cái tâm con nó lộn xộn lăng xăng nó vọng tưởng. Con muốn
hàng phục những cái vọng tưởng đó. "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi
hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết thở ra". Con hít vô thở ra năm hơi
thở rồi tác ý. Cứ như vậy tâm con nó không còn vọng tưởng.
Còn bây giờ
cái thân con bị động, ngồi sao mà nó mỏi mệt nó đau nhức bên đây bên kia. Con
muốn cho cái thân nó không bị đau nhức nữa thì con nhắc, "An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra".
Rồi con cứ hít vô thở ra năm hơi thở rồi con tác ý hít vô thở ra năm hơi thở
tác ý. Cứ một lúc vậy cái tâm con nó bám được hơi thở thì cái thân con nó an ổn,
nó không bị đau.
Cái pháp Như
Lý Tác Ý nó tác ý nó giúp cho cái thân an ổn.
Tu sinh: Thưa Thầy, con bị hôn trầm thôi,
còn đau nhức thì giờ con hết rồi.
Trưởng
Lão: Hôn trầm thì
con dùng nó cũng được. Còn không thì đi pháp Thân Hành Niệm cũng phá được con.
Nó nhiều phương pháp để mà tu tập tùy theo đặc tướng của các con. Rồi mấy con
còn hỏi Thầy gì nữa không? Có gì không con?
Tu sinh: Kính bạch Thầy, trước đây Thầy dạy
con, con đi Thân Hành Niệm được mười phút. Thì cái giai đoạn này con không tác
ý nữa mà. (không nghe rõ)
Trưởng
Lão: Cái đó là con
tu theo kiểu hướng tâm thân hành. Được chứ không có sao.
Tu sinh: Mà bây giờ con đi
Trưởng
Lão: Được không có
sao. Cứ tu vậy không có sao. Tu tập tỉnh thức thôi chứ không có gì. Để cho nó
phá cái hôn trầm. Chắc chắn mấy con bây giờ thì coi như người nào cũng còn hôn
trầm. Chưa hết. Cho nên vì vậy hôn trầm thì phá đi, đừng có hôn trầm thùy miên.
Mà khi hết hôn trầm thùy miên rồi thì mới hỏi Thầy tiến tới.
Chớ bây giờ
chưa hết hôn trầm thùy miên, hỏi rồi nó bị hôn trầm thùy miên tu sao được. Phải
không? Cứ phá cho sạch hôn trầm thùy miên đi. Người nào mà sạch rồi á, thì bây
giờ mấy con về hết đi người đó ở lại đây. Phải không? Cái người nào mà hết hôn
trầm thùy miên ở lại đây. Thầy sẽ giảng.
Tu sinh: Bạch Thầy, trước đây con bệnh nhiều
lắm. Mà con dùng Định Niệm Hơi Thở, dạo này con không dùng Định Niệm Hơi Thở mà
con đi pháp Thân Hành Niệm.
(01:47:47) Trưởng
Lão: À! Cũng được con. Vì pháp Thân Hành Niệm nó kiên cố như cỗ xe rồi như
căn cứ địa thì nó diệt sạch nó cán nát hết tất cả những cái chướng ngại trên
thân con hết rồi. Bởi vì đức Phật có nói mà nó kiên cố như cỗ xe như căn cứ địa
thì bất cứ đường hầm đường hố gì nó vượt qua hết. Thân con đang bệnh, đó là cái
đường hầm đường hố đó. Cán ở trên đó tiêu hết, đâu có còn.
Cho nên ôm
pháp Thân Hành Niệm là diệt sạch hết những chướng ngại trên thân hành nội. Pháp
hay quá mà, sao lại tu dở. Pháp làm chủ.
Tu sinh: Bạch Thầy, con đang hôn trầm ôm
pháp Thân Hành Niệm lúc nào hôn trầm là ôm Thân Hành Niệm.
Trưởng
Lão: Ừ, cứ lúc nào
hôn trầm là ôm pháp Thân Hành Niệm quét ra. Quét cũng như là con cầm cây chổi của
người quét đường. Quét mạnh vào, không còn cọng rác nào hết. Vậy mới được.
Tu sinh: Con kính bạch Thầy, như trường hợp
của con bây giờ con bây giờ con quét cái tâm tham, sân, si chứ con ôm pháp Thân
Hành Niệm thì con thấy nó chưa có đúng lúc.
Trưởng
Lão: Nó chưa có đúng
lúc là con thấy cái tâm tham, sân, si của mình nó còn khởi niệm nhiều quá có phải
không? Thì quay vô, mình nhớ tâm, tâm phải ly dục ly ác pháp nghe, tâm phải bất
động thanh thản nha, không có được mà ngồi đây lăng xăng nghĩ niệm. Thì bắt đầu
nó nghĩ niệm khác bởi vì tâm con nó chưa hết tham, sân, si thì nó phải khởi niệm.
Mà nó khởi
niệm thì con tác ý "Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự, hôn trầm
thùy miên đi đi, không được ở đây. Niệm này ái kiết sử niệm nhớ nhà, hôm rày tu
không ra gì nhớ nhà về cha mày chửi mày cho mày biết". Có phải không?
Tu sinh: Vậy thì con tỉnh con ngồi con giữ
tâm bất động. Chừng nào con bị hôn trầm thì con ôm pháp đi.
Trưởng
Lão: Ừ, ôm pháp đi.
Còn khi mà nhập tưởng, loạn tưởng thì tác ý tâm bất động đồng thời quán những
cái niệm loạn tưởng đó rồi đuổi đi để cho nó hết. Còn nếu mà nó hết rồi thì ngồi
chơi tâm bất động. Giải thoát rồi. Tâm bất động.
Tu sinh: Kính thưa Thầy là bây giờ con thì vẫn
có cái vọng tưởng ái kiết sử. Nhưng mà thỉnh thoảng thôi. Có khi ngồi một hai
tiếng thì nó khởi lên một, hai niệm. Bây giờ thì con chuyên đi Thân Hành Niệm.
Giả sử đi liền liền, không buồn ngủ nhưng cứ đi để cho nó hết hôn trầm thì có
được không ạ?
(01:50:14) Trưởng
Lão: Được chứ. Phá hết si thì nó sẽ hết tham sân. Nó hết kiết sử rồi con. Cứ
ôm được tuỳ cái khả năng cái cơ thể cái sức lực của con. Con đi được bao nhiêu
con cứ đi. Đi cuối cùng con đi suốt đêm không sao hết vì nó tỉnh rồi, nó phá hết.
Bởi vì pháp Thân Hành Niệm mà. Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào mà. Thầy dạy
nó quá rõ mấy con.
Thầy dám kê
một cái pháp của Phật ra để cho mấy con cái biết pháp nào tu chứng đạo. Mà cái
tựa đề của một cuốn sách mà. Đâu có phải chuyện muốn nói đại là đại đâu. Có bằng
chứng cụ thể của Phật dạy mà.
Tu sinh: Thưa Thầy mấy hôm trước thì con vô
đây Thầy dạy cho con những pháp môn, những cái cách tác ý để con chữa bệnh. Con
được bớt, từ hôm đầu con nói thì con về nó đau nhức con ghê lắm. Mà con vẫn tác
ý như vậy. Con tập con đi kinh hành thì con nói là, con không có còn nói đuổi
đi nữa, đuổi đi nó không có chịu đi thì con tức. Thưa Thầy có được hay không?
(01:51:23) Trưởng
Lão: Được chứ, con cứ ôm pháp đau bệnh gì cứ đuổi nó đi. Không đi đuổi
hoài.
Tu sinh: Con nói là đau nhức thì ta sẽ tập
luyện được thì diệt đi không được đau nữa. Con vẫn đi kinh hành. Con cứ luyện tập,
con vẫn làm như vậy, bất chấp cả đau nhức. Thì con vẫn không uống thuốc, giờ
con vô xin Thầy có tác ý nào mạnh hơn nữa để trị nó.
Trưởng
Lão: Cái pháp đó là
cách mạnh nhất để trị nó. Không sợ hãi các ác pháp. Thì do đó con tác ý càng
ngày nó càng cái lực đầy đủ và khi mà con tác ý thân con đau nhức chỗ nào con bảo "Thọ
là vô thường, chỗ đau nhức này đi". Nó đi rồi. Con tác ý thử coi cái
hơi thở con tịnh chỉ con chết có được không. Được thì coi như con tu xong. Chứ
không có pháp nào nữa hết. Pháp Như Lý Tác Ý mà.
Tu sinh: Con đuổi nó đi, nó đi chút xíu.
Trưởng
Lão: Rồi nó trở lại?
Tu sinh: Dạ, trở lại liền.
Trưởng
Lão: Tại vì cái lực
tác ý của con còn yếu. Cho nên nó đi rồi nó lui lại.
Tu sinh: Chứ bây giờ đã mang cái thân bệnh tật
làm sao mà tập luyện được. Con nói diệt đi, con tức con la lên nữa. Sao mày
không đi đi ở hoài trong thân tao. Sau này con ăn một bữa cho, thì con vẫn nói
như vậy.
Trưởng
Lão: Con tác ý chứ
con đừng tức.
Tu sinh: Tại con đau quá.
Trưởng
Lão: Đau thì đau,
không đi thì không đi chứ không tức. Nó thêm cái bệnh tức con nữa.
Tu sinh: Tại nó đau nhức quá. Con công việc
nặng quá.
Trưởng
Lão: Con chỉ bấy
nhiêu đó con đủ giải thoát cho con rồi. Nếu mà cỡ nó chết nó chết rồi có phải
không? Nó đâu có giết con được đâu cho nên con còn sống nhăn mà gặp Thầy. Thầy
dạy pháp Như Lý Tác Ý con cứ ôm chặt. Có gì đâu phải sợ.
Tu sinh: Con đau quá con phải rút.
Trưởng
Lão: Không có rút
rút gì hết.
Tu sinh: Như vậy con không rút nữa.
Trưởng
Lão: Đúng vậy phải
gan dạ như vậy mới được.
Tu sinh: Còn chết con cứ để chết, đằng nào
cũng chết.
(01:53:35) Trưởng
Lão: Sớm muộn cũng chết chứ gì? Chết bây giờ tao còn đi đầu thai tao tiếp tục
làm đứa trẻ còn khỏe hơn mày.
Tu sinh: Con tác ý riết rồi nó, sáng tới giờ
khớp khớp, tay chân khớp khớp.
Trưởng
Lão: Cho mày rút cả
tay cả cẳng tao cũng không sợ.
Tu sinh: Khi nó rút lại rồi con đau con tác
ý, tao không xuống, chết tao cho mày không xuống.
Trưởng
Lão: Đúng rồi, phải
gan dạ. Thầy nói pháp Như Lý Tác Ý là pháp phải có ý chí, gan dạ thì mấy con mới
vượt qua những cái nghiệp nhân quả. Vượt qua chứ không phải làm thay đổi nhân
quả. Cho nên có người hỏi Thầy, bây giờ Thầy nói nhân quả làm thay đổi. Nhân quả
mình hồi đó mình giết người ta bây giờ người ta cắt cổ lại mình.
Nhưng mà hồi
mình cắt cổ người ta, mình đâm ra mình tức giận mình hờn giận người ta mình mới
cắt cổ. Còn bây giờ người ta cắt cổ mình, mình vui vẻ. Còn hồi mình bị người ta
cắt cổ người ta la người ta hét phải không? Còn mình giờ vui vẻ. Cắt thì cắt
tao cho mày cắt. Tao không sợ. Ai cũng chết. Do đó mình đang ở trên nhân quả, tức
là vượt lên nhân quả để trả nghiệp. Con hiểu không?
Chứ nhân quả
làm sao mà trốn, mình giết người ta giờ người ta giết mình. Các con hiểu chưa?
Cho nên tất cả đều chúng ta sống trong thân khẩu ý của chúng ta đều là nó là
cái nghiệp ác hay thiện. Thiện thì đem lại sự an vui cho chúng ta. Mà ác thì
đem lại sự khổ đau. Nhưng mà khổ đau chúng ta cũng chẳng sợ. Bây giờ chúng ta
hiểu Phật pháp rồi chúng ta sống trong thiện pháp.
Mà ác pháp đến
tác động chúng ta thì chúng ta không dao động. Chúng ta vượt trên nhân quả đó,
do đó nó không tác động được gì mình hết, nên mình an. Chứ không phải mình trốn
nhân quả, tránh nhân quả hay là chuyển nhân quả. Không chuyển không gì hết. Sợ
thì chuyển. Thành ra mình không thay đổi nhân quả. Nhưng mà nhân quả nó tác động
vào mình không được thì tức là mình làm chủ nhân quả. Khoẻ quá!
Giờ bây giờ
thí dụ bây giờ nó biểu nó bắt con phải ngưng thở, chết. Tao không ngưng, tao thở.
Thành ra nó bắt người không được. Thành ra mình vẫn sống nhăn. Các con thấy
không? Chứ còn mọi người nó bắt ngưng hơi thở, nó làm cho nghẹt cổ, nó làm cho
đau thở không được. Thôi chắc chết.
Còn mình,
không có được. Tao thở cho mày. Bắt đầu, "Hít vô tôi biết tôi hít
vô thở ra tôi biết tôi thở ra". Bắt đầu hít chậm chậm chậm cho mày
coi, mày không thở đi. Bởi vì mình biết cách mà. Con thấy mình điều khiển hơi
thở mình thở. Do đó mình không chết.
Còn mấy người
không biết. Nằm nghe nó nghẹt cổ, từ đầu đến chân thở không được. Thiệt chết
luôn. Còn tao thở như vậy làm sao tao chết. Mấy con thấy không? Đó là phương
pháp của Phật làm chủ sự sống chết của mình mà. Cho nên Thầy dạy mấy con có căn
bản lắm. Tại mấy con không chịu tu tập. Cho nên tới chừng quýnh quáng, sắp sửa
nghẹt cổ thở không được, quýnh lên. Không biết lấy cái pháp nào mà đối trị. Thì
mấy con chịu chết.
Thì nhớ kỹ,
hơi thở là cứu mấy con đó. Bởi vì người ta chết đi là hơi thở không thở. Có phải
không? Có ai mà chết mà còn thở hơi thở không? Có đúng không? Bởi vậy cho nên
chết mới là ngưng hơi thở. Mà bây giờ nó chết mà nó thở hoài thì làm sao nó chết.
Tại vì mình điều khiển hơi thở thở mà. Các con hiểu chưa? Vậy thì mình phải tập
hơi thở chứ.
Chứ tới chừng
đó mấy con quýnh quáng không tập, trời đất ơi giờ nó không thở tôi không biết
làm sao tôi thở. Tập ngay bây giờ thì tới chừng đó mấy con muốn thở dài thở ngắn
theo cái lệnh của mấy con thôi. Nó cái phương pháp của Phật để dạy chúng ta làm
chủ sự sống chết. Mình muốn sống nó muốn giết mình chết nó cũng giết không được.
Tại vì mình làm chủ hơi thở rồi. Phải không?
(1:57:16) Mấy
con thấy Phật pháp quá hay. Mà Thầy trao cho mấy con cái đó chứ Thầy không trao
có mấy con đức Phật Quan âm cứu khổ cứu nạn mấy con đâu. Tới chừng sắp chết rồi
đem Phật Quan âm rồi đem Di Đà, xúm nhau tụng niệm nam mô a di đà. Tưởng ông Phật
Di Đà cứu mình, rồi cũng tắt thở chết queo. Mấy con thấy đâu có lợi.
Nhưng mà mấy
con thở hơi thở dài nó không có nghẹt cổ mấy con được thì mấy con sống. Không
có ông Phật nào cứu mấy con mà chính mấy con thở đúng cách thì mấy con làm chủ
sự sống chết. Đó mấy con thấy chưa, hiểu chưa?
Tu sinh: Thưa Thầy khi con tác ý, vẫn giữ
câu tác ý đó à Thầy?
Trưởng
Lão: Không không cần.
Tất cả từ lâu tới giờ Thầy dạy cho mấy con rất nhiều từ căn bản cho đến đi vào.
Cuối cùng Thầy kết luận cho mấy con là tâm bất động thanh thản. Cái câu tác ý
tâm bất động là cuối cùng của pháp môn để cứu mấy con thoát khổ. Mấy con không
chịu ôm nó thì mấy con khổ.
Người ta chửi
mấy con tâm bất động thanh thản an lạc vô sự, nhân quả. Mấy con không giận hờn.
Có phải không? Đúng không? Không giận tức là mình không khổ. Người ta chửi như
nước, đồ mày đồ chó đồ trâu. Tao đâu có mọc sừng, tao đâu có sủa đâu mà chó được.
Cho nên vì vậy họ chửi gì chửi, mình không có giận hờn ai hết. Đó là cái chỗ mà
câu tác ý đó con.
Cho nên Thầy
dạy cuối cùng Thầy gom lại để sắp sửa Thầy ra đi mấy con có cái pháp để cứu
mình. Tu lung tung bây giờ không biết cái pháp nào. Gặp trường hợp nó tới nó hấp
hối nó chết không biết cái pháp nào mà tu. Có phải không? Còn bây giờ mấy con
nhớ câu "Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự" nó
làm gì làm tao cứ giữ tâm bất động, chết thì chết, sống thì sống, không lo. Mà
tới chừng đó nó không chết.
Tu sinh: Thưa Thầy, con sống tới ngày hôm
nay là con nhờ câu tác ý của Thầy như vậy. Nhưng mà bây giờ con cũng trình thưa
Thầy có những câu nào nó mạnh hơn nữa để diệt được cái đau nhức đỡ được hơn để
cho con được yên bình con tác ý.
Trưởng
Lão: Không được. Bảo
nó nhức thêm thì Thầy dạy chứ bảo nó hết nhức thì Thầy không dạy. Bảo nó nhức
thêm để trả cho hết nghiệp. Con sợ hãi cái nhức. Bây giờ mày nhức đi, tao bất động
thanh thản, tao chẳng sợ mày. Nhức mày hơn đi. Nhức hơn nữa đi. Cho nên đức Phật
nói đau nhức tận cùng thì nó sẽ mát lạnh. Các con nghe lời ông Phật nói không?
Cho mày đau
nhức tận cùng của mày thì mày mát lạnh. Không còn sợ gì nữa hết. Ông Phật ông dạy
vậy mà. Cho nên vì vậy mấy con cứ cho nó đau tận cùng của nó là nó hết. Nó chưa
trả hết cái nghiệp đó, nó còn đau nhức con đó. Để cho nó trả hết cái nghiệp của
nó thì nó giải thoát chứ có gì đâu mà sợ.
(1:59:57) Cho
nên hơi hơi đau tí mấy con rên la. Tức là mấy con bị chi phối trong nhân quả.
Các con không sợ gì hết, cho mày đau, đau hơn nữa, đau hơn nữa. Kêu nó đau, đau
chết, đau cho mày cong đầu cong cổ mày xuống đi, tao cũng không sợ. Nó đau tận
cùng cái nó hết đau, hoàn toàn là chuyển.
Mấy con cứ
nhớ lời Thầy dạy đi, mấy con sẽ không bị đau. Chứ không khéo mai mốt chạy đi
nhà thương đi bác sĩ tốn tiền lắm mấy con. Cho mấy ông bác sĩ ăn mấy con biết
không? Nó uổng tiền mà mai mốt nó hết bệnh này mai mốt nó lòi bệnh khác. Cứ cho
nó ăn hoài. Không bao giờ mấy con hết được. Có gì không con?
Tu sinh: Kính bạch Thầy, giờ con hay bị đờm
lên chặn cổ. Mấy bữa trước thì con có tác ý nhưng mà giờ con không có tác ý.
Con chỉ nói tất cả là vô thường, tất cả là nhân quả, mày không có sợ gì hết.
Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Con chỉ tác ý như vậy được không Thầy?
Trưởng
Lão: Được.
Tu sinh: Con không có đuổi bệnh. Con chỉ nói
tất cả đều là nhân quả, tất cả là vô thường, không có sợ gì hết.
Trưởng
Lão: Đúng rồi.
Tu sinh: Thì con chỉ ôm câu tác ý tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự thôi.
Trưởng
Lão: Con tác ý vậy
đúng mà con còn thiếu chỗ. Con biểu tất cả những cái đờm gì ở trong bụng con
kéo lên chặn cổ tao coi tao chết không? Biểu nó kéo hết lên. Mà nó kéo hết lên
thì con không có sao hết thì con hết bệnh. Con bảo nó con ra lệnh bảo kéo lên
đi coi tao sợ mày không?
Chứ nó lâu
lâu nó lên cổ con nó chặn, đàm rồi này kia rồi con thấy con lo lắng con tác ý.
Nó nói cái cô này còn nhát gan, lâu lâu cái mình lên mình làm cho cô hoảng.
Tu sinh: Thưa Thầy, có khi con khạc ra nó
không có chịu ra. Con khạc ra nó đau mà nó con khạc ra nó cứ nghẹt nghẹt vậy
thôi mà nó không ra. Nhiều lúc con nói "Kệ mày tao không thèm khạc
nữa". Thì một hồi nó không có. Mà nhiều lúc quên lúc lên nó cứ làm cho
mình khổ.
Trưởng
Lão: Đó là một cái
nghiệp chướng của con. Mọi người người ta không có mà tại sao con có cái này?
Con cứ biểu, mày dồn lên hết cái cổ tao đi, tao không có sợ đâu. Thì nó không dồn.
Nhưng mà điều kiện là mình bảo là nó biết mình không sợ nó đâu. Rồi ít bữa nó
rút đi. Cho nên nó không sao đâu. Đừng có lo, chết còn không sợ huống hồ mấy thứ
đàm chặn cổ. Chết được chết rồi.
Tu sinh: Con đang đi kinh hành hoặc là con
đang ngồi tu vậy nó nhói trong người nó nhức. Nhưng mà nó chỉ ló ra vậy thôi chứ
nó không có thường xuyên. Nó không phải là triền miên. Nó chỉ ló ra vậy. Con
không có đuổi nó đi, con chỉ dùng nhân quả với vô thường. Rồi con chốt cái câu
tâm bất động chứ con không có.
Trưởng
Lão: Đúng rồi. Con
biết tại sao mà con lâu lâu mới bị nhói một cái rồi hết không?
Tu sinh: Không ạ.
(02:02:59) Trưởng
Lão: Tại vì cái nghiệp con đó, thành ra con mèo con chó nào đó trúng độc gốc
cây. Ở đây con ảnh hưởng với cái nhân quả của con cho nên con thấy nhói đi cái
rồi hết. Tức là bị trúng độc cái nhân quả của con. Cho nên mấy con mà sanh ra
nghĩ tưởng cái này cái kia coi chừng bị nhân quả đó.
Cho nên vì vậy
mà, đừng có ở trong thân chúng ta có ba cái nghiệp thân khẩu ý mà. Cái ý mình
khởi ra coi chừng nó đi tái sanh. Mà nó tái sanh coi chừng đó, nó có ảnh hưởng
cái gì đó nó kéo tới cái thân của mình đau nhức ở trong này. Cho nên con kỳ vậy,
sao cái thân này thỉnh thoảng lâu lâu lại nhức một cái. Nhớ kỹ hồi đó mình nghĩ
tới con chó mèo gì đây. Bây giờ mày sanh ra chó mèo trúng độc.
Thì mình ước
nguyện mình nghĩ sao cái nghiệp của tôi đã tạo làm con chó mèo nó sẽ thực hiện
được cái điều thiện để nó được sanh làm người. Thì con chó mèo đó nó sẽ không
giật con chuột hoặc bắt con mèo gì hết. Thì con chó đó nó sẽ chết. Nó chết thì
nó thành con người. Mà thành con người thì nó ở gần chùa. Ở gần chùa thì đi vô
gõ mõ tụng kinh.
Bởi vì chùa
Đại thừa nhiều, nó gõ mõ tụng kinh được phước đó mấy con. Tức là nó bắt đầu khởi
sự. Mai mốt cái con đi vô cái chùa đó, chú tiểu đó chú thấy con, chú tôn con
làm Thầy. Thì tức là con đã nhận chú đó thì chú đó xin theo Thầy tu hành. Thì
lúc bấy giờ con nhận người đó về tu tập với con.
(02:04:34) Đó
con không ngờ đó là cái nghiệp của con. Con biết không? Mình ước nguyện cho những
cái nghiệp của mình nó thành con người. Mà nó thành con người để mình độ nó tu
tập. Mà con nên nhớ mình tu tập được giải thoát chứ mình tu tập chưa được giải
thoát mình dẫn nó đi bậy vô tội lỗi đó. Phải ráng tu tập giải thoát, tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự.
Tu sinh: Hiện giờ con nhiều niệm khởi lắm.
Mà lâu lâu nó cũng khởi nhưng mà nó khởi niệm lăng xăng chứ nó không phải là giống
như là tham sân.
Trưởng
Lão: Niệm tào lao đó
phải không?
Tu sinh: Những cái niệm tào lao.
Trưởng
Lão: Niệm hồi nhỏ
mình đi học mình đánh lộn với mấy bạn mình.
Tu sinh: Hoặc là lâu lâu khởi lên niệm suy
tính những chưa đến. Mà con thì con không có tác ý đuổi nó, con chỉ niệm tâm bất
động thanh thản an lạc vô sự. Con chỉ niệm câu vậy thôi được không thưa Thầy?
Trưởng
Lão: Được, nó niệm
tào lao, cứ tác ý câu đó đuổi đi. Nó không có cái mục đích.
Tu sinh: Niệm nào lên con cũng tác ý nhưng
con chỉ tác ý câu tâm bất động chứ con không có đuổi.
Trưởng
Lão: Còn những cái
niệm nào mà nó thuộc về ái kiết sử nó thuộc về tâm dục nó thuộc về kia thì phải
quán để xả. Chứ còn không quán xả con đuổi nó đi tức là con ức chế nó. Còn niệm
tào lao thì tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Cái chuyện đó mày nhớ làm động
tâm mày. Đuổi đi. Có vậy thôi.
Tu sinh: Thưa Thầy vấn đề như là cái niệm nó
về vấn đề tương lai, con chỉ nói một câu tất cả là vô thường mình suy tính trước
được cái gì. Con chỉ nói một câu vậy thôi.
Trưởng
Lão: Cũng được con.
Nhưng mà con nghĩ là tương lai khi hiện tại mình sống đúng thì tương lai nó sẽ
tốt. Còn hiện tại mình sống không đúng thì tương lai mình sẽ xấu. Ăn thua cái
chỗ hiện tại. Cho nên hiện tại mày phải sống trong hiện tại đi. Thì mày sẽ được
giải thoát. Có vậy thôi. Bây giờ con giữ tâm bất động trong hiện tại chứ gì?
Thì nó sẽ được giải thoát ở tương lai. Đó thì con chỉ nhắc tâm bất động thanh
thản. Đó là hiện tại mày chỉ sống trong tâm bất động.
Tu sinh: Con chỉ tác ý vậy thôi con không cần
nhắc cái gì.
Trưởng
Lão: Đúng rồi. Ừ,
con

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét