Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2024

279- KẾT HỢP PHÁP TÁC Ý VỚI Ý CHÍ ĐỂ ĐUỔI BỆNH

 

279- KẾT HỢP PHÁP TÁC Ý VỚI Ý CHÍ ĐỂ ĐUỔI BỆNH

Trưởng lão: Con tập trung con hít thở, bởi vì con vận dụng, con vận dụng để tập trung để cho nó an trú cho được. Nhưng mà không ngờ cái sức, cái bệnh của con nó lại tiêu hao cái năng lượng, cho nên cái bệnh nó gia tăng lên. Bởi vì mình vận dụng thì nó phải tiêu hao năng lượng, nó phải sử dụng cái lực, cái lượng trong người của mình, phải không? Cho nên con thấy sao nó tăng lên, thì do đó con không thể sử dụng để an trú trong đó, mà đuổi bệnh ra được.

(00:25) Bởi vì theo Thầy thấy, cái sức tuổi già con nó không đủ sức. Chứ đủ sức đó, Thầy nói thật sự ra cái bệnh gì đi nữa, an trú trong hơi thở là đánh bay nó hết. Nhưng mà con không dám đâu. Nghĩa là cái sức của con chưa có được, nó lớn tuổi rồi. Chứ mà tuổi trẻ như mấy chú này mà đau như con, Thầy nói chết bỏ, một chết, hai là đuổi bệnh đi chứ không. Bởi vì đó là cái phương pháp của Phật mà, Chánh Niệm Tỉnh Giác.

Đọc cái tập bốn, mấy con thấy Đức Phật khi trị bệnh, sắp sửa gần chết. Đức Phật, Chánh Niệm Tỉnh Giác tác ý đuổi đi, tinh cần đó, tinh cần tức là tác ý đuổi bệnh. Nghĩa là luôn luôn an trú trong đó rồi tác ý, an trú trong đó rồi tác ý, như vậy là bệnh nào cũng đi hết. Nhưng mà sức khỏe của con, cho nên con giữ trên Tứ Niệm Xứ thôi, "thanh thản, an lạc, vô sự", rồi tác ý.

Mà Tứ Niệm Xứ nó cũng tỉnh giác, nhưng mà tỉnh giác không phải là an trú ở trong một cái pháp, con hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Nghĩa là con ngồi con nghỉ chơi như bình thường như thế này. Thì bây giờ Thầy nhức cái đầu, Thầy bảo: "Thọ là vô thường, cái đầu nhức đi", rồi Thầy để bình thường, Thầy không trú trong chỗ nào hết, con hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Do đó, thì coi như là Thầy nghỉ ngơi dưỡng bệnh chứ không có gì hết. Mà lại có phương pháp đẩy bệnh thôi. Cho nên nó chậm, nhưng mà nó dễ dàng đối với cái sức khỏe của con.

(01:38) Tu sinh: Dạ, bạch Thầy, Thầy cũng dạy rằng là trong 10, 20 phút, 30 phút là tác ý, thì nghỉ thư giãn, dài thời gian hơn, nằm nghỉ ngơi hoặc là ngồi nghỉ ngơi bình thường, để cái thời gian đó dài, thư giãn đó dài hơn thì con cũng thực hành như vậy. Nhưng mà giờ con thấy Bạch Thầy, trong cái giờ vào là nó lại tăng lên thì con lại tác ý là đuổi bệnh ra, nhưng mà hình như là thấy như con là ngược lại. Con tưởng nghĩ là coi như mình kêu nó lại, nó trở lại chứ nó không đi. Giờ Thầy dạy thì coi như là phải an trú hơi thở cho được, thì con cũng chưa hiểu được cái Định Niệm Hơi Thở như thế nào để cho an trú, tại vì việc tác ý như vậy, mà mình tác ý thì nó lại càng thấy cái họng nó đau hơn.

Trưởng lão: Con không tác ý thì nó không lên, ờ không tác ý thì nó không lên, con bảo nó đi nó lại vô.

Tu sinh: Con thường thường như vậy đó, coi như kiểu mình tác ý lên thì là kêu nó lại.

Trưởng lão: Kêu nó lại!

Tu sinh: Chứ nó không đi.

Trưởng lão: Nó không đi, còn không tác ý nó thì nó đi.

Tu sinh: Dạ! Con tác ý không được.

(02:52) Trưởng lão: Thì thật sự ra con làm gan như thế này đi. Bởi vì theo như hôm mà Thanh Quang ở đây, thì cái trường hợp nó đau lên tăng xông đó, do đó nó mới đầu cũng tu tập. Nhưng mà nó còn khỏe hơn con nhiều. Cũng lớn tuổi rồi, nhưng mà khỏe hơn. Cho nên Thầy bảo: “Thôi chết, cứ chết cứ ngồi thẳng lưng đi, rồi nhiếp tâm an trú, quét cho sạch”. Thì nó cũng tăng lên, nó tăng lên, nó nói sao mà, sao nó tăng dữ vậy!? Thầy nói: "Chết bỏ!". Cái về nó làm, cái đi tiêu mất, không có sợ chết thì nó tiêu! Bởi vì nghiệp phải chuyển. Còn mình không chuyển, mình sợ nó, thì mình lui trở lại thì nó lại dập mình xuống, con hiểu không? Nó sợ!

(03:36) Còn mình không có sợ, con có dám chết không? Làm gì sớm muộn con cũng phải chết lần thôi, chứ có gì đâu! Chứ làm sao mà không chết, tuổi của con, làm gan một bữa thử coi. Bởi vậy Thầy nói, đức Phật nói: “Cái sức chịu đựng tận cùng sinh mạng thì nó sẽ mát lạnh”. Nghĩa là cứ cái cảm thọ mà nó đánh mình bất kỳ bệnh gì, mà mình chịu đựng cho đến khi mà sức tận cùng của mình chịu đựng thì nó sẽ mất, cái cảm thọ nó sẽ mất.

Còn mình hơi thấy nó tăng lên cái mình sợ, cái mình lo mình giảm xuống, mình không dám đấu đá với nó thật sự. Còn cái này mình liều chết. Nó nghe nội cái mình liều chết là nó cũng hoảng sợ rồi, chứ đừng có nói chi. Thầy nói thật, phải làm gan con.

Theo Thầy thiết nghĩ, theo đạo Phật chúng ta chọn lấy, một là làm chủ Sinh - Già - Bệnh - Chết. Thì trong đó là có cái bệnh rồi, mà nó đánh mình bằng bệnh rồi. Vả lại đó là cái nghiệp rồi, chứ không phải ít đâu, nó cái lực của nó ghê lắm! Vì vậy mà chỉ còn cái chỗ là mình quyết định, một là chết, chết trên bồ đoàn chứ nhất định không chết trên bệnh mà nằm đâu. Cho nó làm gì đó làm. Vì vậy cho nên vì quyết tâm quyết định như vậy thì con sẽ thắng được nó. Và thắng được nó một lần, sau đó con coi nó quá thường. Còn mình chưa thắng nó thì mình cứ thấy e ấp, không biết nó làm cho mình chết chắc hết tu. Nó luận hay lắm, chết hết tu. Không ngờ là tui tu mà tui chết thì nó lại là sướng hơn là tui chết tui sợ, con hiểu không?

Cho nên đối với Thầy thì làm gan thì nó qua, mà không gan thì thôi, thì đầu hàng thì thôi, sợ thì thôi. Cho nên vì vậy, thí dụ như đến đây, Thầy nói một là chết, chết chôn chứ có gì đâu, làm gì sớm muộn rồi cũng chết. Thầy cũng chết, con cũng chết, không người nào không chết. Sống thêm một hai ngày chi mà cứ đau bệnh hoài, phải khổ không? Đánh một bữa cho nó tan nát hết, nó xách gói nó chạy hết, thì lúc đó mình sẽ sung sướng chứ sao? Thà là nó độc lập, đất nước nó độc lập được thì nó hòa bình, nó không phải, dân tộc trong đó nó phải sung sướng. Cái đất nước gì mà cứ bị người ta cai trị, người ta muốn đau thì mình cũng phải chịu đau, người ta muốn chết thì mình cũng phải chịu chết, chứ mình không dám cãi nó thì thôi, cái đất nước đó bị nô lệ. Cũng như bây giờ con là bị nô lệ, nô lệ giặc, phải không?

(05:48) Cho nên bây giờ mình phải quyết tâm một bữa, mình mở màn mình đánh nó một trận. Bây giờ nó sẵn sàng nó đánh mình rồi, cho nó chết một bữa. Con cứ ngồi bất động như thế này, ngồi thẳng xương sống lên. Nó mỏi chân, nó đau tê gì kệ cha, chết bỏ! Tao kỳ này tao chết, cho mày chết một đêm. Thay vì con tu vài ba giờ, bây giờ con bệnh vậy, con tu suốt đêm. Suốt đêm chưa hết, một ngày nữa. Chừng nào mà con tu không nổi, con nằm bẹp xuống đó, có Thầy tới. Dám không? Con dám không? Dám cứ làm một bữa, một trận rồi con sẽ biết, Thầy không có sợ đâu! Không phải mình tự tử đâu, mà mình có pháp, mình có pháp, phải không? Bây giờ con về con nương vầy đi, cái hơi thở con, con thở con có bị rối loạn không? Có bị nó tức ngực không? Có không? Có bị nặng đầu chưa?

(06:38) Tu sinh: Trên đầu không nặng nhưng mà nó khan như khô phổi.

Trưởng lão: Khô phổi hả?

Tu sinh: Hít vào, hít ra ít hay nhiều là thấy khô cổ.

Trưởng lão: À! Con.

Tu sinh: Khoảng 30 phút …​

Trưởng lão: Vậy thì, vậy thì con sẽ sử dụng cánh tay con, con đuổi bệnh, đưa ra thì con thấy cái bệnh đi ra. Mà nó không đi ra mà nó đi vô, con cứ tác ý đuổi đi ra, cứ đưa ra đưa vô như thế này, phải không? Bây giờ đó, thí dụ như con bảo nè: "Thọ là vô thường nè" cái bệnh của con là bệnh gì, con nói cái tên cho rõ ràng cho nó nghe, “Đi ra khỏi thân tao, mày không ra thì phải theo cánh tay này tao đuổi ra”. Thì con nói: "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra" thì con đưa ra vầy, thì con thấy cái bệnh của con phải theo ra. Rồi nó theo ra không ra kệ nó, nó tăng lên thì kệ nó, con cũng cảm thấy nó ra thôi, rồi con đưa vô. Đây là Thầy dạy con là cái đòn cuối cùng, chứ còn sự thật ra Thầy dạy hôm rày con là những cái đánh nó bằng cái trên Tứ Niệm Xứ -Tâm Thanh Thản - mà thôi, nhưng nghỉ ngơi mà đánh. Mà thấy nó hễ mỗi lần tác ý nó cứ vô, bởi vì nó là cái phương pháp nhẹ, nó thư giãn để mà đuổi bệnh thôi.

Nhưng mà nó không được, thì đây bây giờ đó, bởi vì trên Tứ Niệm Xứ mà gặp bệnh rồi thì người ta ôm Định Niệm Hơi Thở người ta quét, chứ người ta không có đầu hàng nó đâu. Chỉ có nương hơi thở, mà hơi thở con thì bị nó khô, con thở ra nhiều khô, con dùng cánh tay không khô, phải không? Con mới, khi đó con nói: "An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra", thì con đưa ra. Con đưa ra vầy, con dùng cái tưởng con cái bệnh con theo ra. Rồi con đưa vô thì con đừng có nghĩ gì hết, con cứ "đưa vô". Rồi con "đưa ra" thì con mới nghĩ cái bệnh con theo ra. Cứ như vậy đó, con nghĩ cái bệnh con đi ra, phải không? Cứ như vậy, con cứ làm hoài. Nó tăng, cái bệnh con nó tăng lên mặc nó, chết bỏ! Tao cứ biết cánh tay đưa ra đưa vô thôi. Và con trú như vậy con làm riết, một giờ chưa xong, hai giờ chưa xong, ba giờ chưa xong, bốn giờ chưa xong, một đêm sáng ra bệnh con hết. Mà không hết thì con ngồi đó con chết cho Thầy!

Không, phải vậy chứ! Tu hành, mình nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ chết, mà chết phải làm chủ bệnh. Một lần chết mà sau này nghiệp nó không dám tới con. Chứ còn không khéo con chết, con mang luôn cái nghiệp đó đi theo, rồi con cũng sanh lên con cũng bệnh đau nữa à, không có chạy khỏi đâu. Còn nếu mà con chết đi mà con chiến thắng nó được vậy đó, con không đầu hàng nó, sau này nó không có đeo theo con được, biết không? Cho nên đừng có sợ!

Con đừng có nghĩ rằng bây giờ mình chết, vợ con hay hoặc là con cái mình không biết. “Tao đã đi tu rồi, cần gì nữa cái thứ mà ái kiết sử này nữa, không có lo. Đi tu rồi, một là tao phải thắng cái giặc sanh tử của tao chứ. Tụi bây, bây giờ thương tụi bây, tụi bây có đỡ vớt tao được cái gì? Có nương tựa tụi bây, tụi bây có làm đỡ vớt cái cơn trong lúc tao sắp chết bệnh đau này không?”. Cũng như con bệnh, mà con cái nó có đỡ cho con được bệnh không? Nó có thương con, nó mua vài ba viên thuốc cho con uống thôi, chứ nó không có làm sao nó chịu cái bệnh khổ của con được đâu. Mà chính cái pháp này nó sẽ chịu cho cái khổ của con đó, cái pháp của Phật. Mà con dám làm, con làm một đêm, sáng hôm sau con hết bệnh, con đi lại mạnh khỏe, không có còn bệnh nữa.

Thầy nói gan rồi, hễ đến với Thầy là thứ nhất là phải gan. Thì gan được rồi thì Thầy nói không có cái gì mà chướng ngại hết. Chẳng hạn bây giờ Thầy nói như thế này: “Mấy con tu hành, mấy con bị hôn trầm, nhất định là phải đi sáng đêm cho mày chết, tao có pháp mà”.

Bây giờ mấy con bị bệnh đau, thì mấy con có pháp, mấy con quét một đêm chưa xong, tao ngồi tao tu liên tục. Tu chừng nào đi ra khỏi đây thôi, nhất định là tôi không thèm ăn cơm, nói vậy đó mới thắng nó.

Còn bây giờ mà thứ loạn tưởng mấy con thấy đồ đó là đồ bỏ, đừng có nói chuyện, đừng có sợ! Thầy nói thiệt: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra. Tất cả những cái niệm khởi này phải dừng lại hết, tao cho mày biết”. Mình điểm mặt nó vậy, rồi bắt đầu: "An tịnh tâm hành…​" nương theo đó cứ tác ý. Mày bước vô nữa, hễ thấy nó vô: “Dừng lại! Không được vô chỗ này nữa”. Các con nỗ lực các con làm vậy một đêm, hôm sau không còn cái niệm nào xen trong đầu mấy con nữa.

(10:47) Bởi vì đức Phật đã trang bị cho chúng ta đủ pháp hết rồi. Nhìn trên cái Định Niệm Hơi Thở các con thấy mỗi đề mục là một đem lại cái sự an lành cho thân và tâm của chúng ta, cái nào cũng có hết. Tâm tham, tâm sân, tâm si, cái gì cũng đủ hết. Tại vì chúng ta tu chúng ta còn nhát gan, chúng ta chưa có đủ sức chiến đấu. Chứ phương pháp thì đức Phật đã trình bày cho chúng ta, đem cho chúng ta đủ hết rồi. Không có còn cái pháp nào mà đức Phật không giúp cho chúng ta, để mà chúng ta chiến thắng giặc sinh tử. Cái mặt nó lòi mặt nào thì đã có pháp ở đó rồi. Bởi vì ngăn ác diệt ác, sinh thiện tăng trưởng thiện, mà ngăn ác diệt ác không có pháp ngăn làm sao? Không có pháp diệt làm sao mà diệt được? Bây giờ cái thân con đau là ác pháp chứ gì, mà không có pháp làm sao con ngăn được? Nó phải có pháp, mà pháp đức Phật đã trình bày cho chúng ta ở trên cái Định Niệm Hơi Thở. Cái đề mục nào nó cũng rõ ràng hết, chứ đâu phải ngồi lảm nhảm ba cái đề mục đó để mà chơi đâu. Mà chính những cái đề mục đó là cái phương pháp đối trị đó, con thấy không?

Tại sao đức Phật bảo: "An tịnh thân hành"? Tại cái thân không an thì bây giờ phải bảo nó an. Thì vậy thì mình phải nhiếp tâm ở trong cái hơi thở để rồi nó sẽ an chứ có gì, đó là cái mục đích của đạo Phật, dạy cho chúng ta rõ nghĩa như vậy, thế mà đọc không ai hiểu nghĩa, không biết pháp đối trị bệnh. Còn tâm mình trạo cử lăng xăng, thế thì đức Phật dạy chúng ta có cái đề mục: "An tịnh tâm hành", biểu cái tâm nó phải an ổn mà thanh tịnh chứ. Tại sao cứ để lăng xăng, lộn xộn ở trỏng hoài, cứ nghĩ cái này ngợi cái kia hoài vậy? Tao cho mày một phát mày tiêu mày luôn. Phải không? Các con thấy, pháp của Phật nó có chứ, tại sao chúng ta không biết dùng nó? Mình nhiệt tâm trong khi mà nó làm lăng xăng, lộn xộn là nhiệt tâm mà đập, dùng pháp mà đập cũng như dùng vũ khí mà đánh, diệt thì nó phải tiêu thôi chứ, đâu có đầu hàng trước nó đâu.

(12:28) Cho nên cái người mà biết Phật pháp và biết tu là không bao giờ sợ giặc sinh tử nữa, nó không dám. Thí dụ như bây giờ nó làm cho con mệt sắp sửa nó chết, nó làm cho co tay, giật chân. Ngồi lại! Ngồi cứng ngắt vậy, cắn chặt răng lên, rồi nhiếp tâm vô cái đề mục nào đó, để làm cho cái thân nó an ổn trở lại, nó sẽ chạy qua hết, nó không có chết được. Còn người ta cứ nằm xuống thở hộc hạch một hơi rồi chết, không làm sao chạy khỏi, nó chặn nghẹt cổ. Còn mình không sợ, ngồi thẳng lên, cho mày nghẹt cổ, tao hít thở nè. Rồi bắt đầu "An tịnh", nhắc trong đầu tác ý nhắc, cái cần cổ mình nó đang bị đàm lên chận nè. Thường thường mấy người chết là đàm chận thở không được chết chứ không gì. Cho nên do đó mình tác ý một hơi, thông đàm hết. Pháp Phật là như vậy mấy con. Thầy nói có pháp làm chủ bệnh mà, tại mình không tu tập, chứ còn mình làm chủ thật sự. Thầy nói hôm nay tất cả mọi cái này, tiếng nói của Thầy mấy con thu ngàn năm nó còn, mà Phật pháp là Thầy chấn chỉnh như vậy đó.

(13:26) Cho nên bây giờ con Thầy nói, một là con đừng có sợ chết, sớm muộn rồi con cũng chết. Tóc con bạc trắng, con ốm cũng như Thầy rồi, không có còn bao lâu nữa đi. Thầy thì mạnh, con thì rề rề, vậy thì con phải nỗ lực đập nó một trận, thử coi nó chết không?! Không có sợ, nó làm gì nó làm, nghĩa là nó có quay cái nhà này nó chóng mặt con. Mà nó quay cái nhà này nó đảo lộn, đảo lên, đảo xuống. “Kệ! Tao ngồi chết bỏ, đảo gì đảo tao không nằm”. Mặc dù là con nằm xuống, con thấy nó không chóng mặt, không đảo lộn. Nhưng mà nhất định ngồi chết, chứ không nằm. Nó làm cho con rất khó và nó làm cho con khổ sở lắm. Nhưng mà lúc bây giờ con ôm chặt pháp, con sẽ vượt qua. Thầy nói như vậy, nếu lượng sức làm được làm, rồi mà nếu mà lượng sức mà còn nhát gan đừng có đổ thừa Thầy, có chết đổ thừa tại Thầy tụi con chết.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...