278- PHÁP TU ĐỂ LÀM CHỦ BỆNH TRÊN THÂN
Trưởng
lão: Đẩy luôn
cái quả của nó, nó làm cho cái quả không còn có nữa. Mà chỉ cần mình an trú cho
được trong cái hơi thở, an trú trong cái pháp đó thì nó sẽ an. Mà tại vì mình
an trú chưa được và cái lực nó quá mạnh, cho nên mình gom tâm mình vô trong cái
hơi thở, mình biết hơi thở ra vô, nhưng nó vẫn thấy có đau. Con hiểu không?
(00:20) Cho
nên vì vậy đó mình gom nữa, mình gom nữa mà cái nghiệp lực nó sâu dày đó, thì
nó kéo dài một cái thời gian dài, nó không hết mau được. Còn cái nghiệp lực nó
mỏng thì nó ít, cái lực nó ít, thành ra mình tác ý một vài lần mình an trú cái
nó mất. Đó là cái bệnh đó, cái cơn bệnh đó là cái nghiệp nó mỏng.
Còn cái bệnh
mà con đuổi mà cả 1 tiếng, 2 tiếng đồng hồ mà nó chưa đi đó là cái nghiệp nó
dày, nó nhiều. Cho nên mình mới an trú nữa, cứ an trú hoài thì bứng gốc nó
luôn. Tức là cái nghiệp nó chuyển hết, chứ còn không khéo nó còn, nó còn rồi cứ
dây dưa nó tới lui hoài.
Còn mình tu
tập liên tục, do đó gặp trường hợp đó mình tu tập liên tục, thì 1 giờ chưa
xong, 2 giờ, 2 giờ chưa xong, 3 giờ liên tục, 3 giờ cái nó hết luôn hà. Cho nên
thậm chí như người ta nói có cái bệnh có thể kéo một ngày, tu một ngày, nhưng
mà không ngờ cứ ngồi tu bởi vì bây giờ giặc nó tấn công rồi, mà nếu mà mình
không chịu đánh nó, thì kể như thành mình bị mất, con hiểu không? Cho nên buộc
mình phải chống cự với nó, dù bằng cách nào cũng phải chống cự. Cho nên tu
hoài, tu hoài mọi lần tu hết giờ nghỉ, bữa nay gặp bệnh rồi thì không nghỉ nữa,
hễ thân có bệnh là không nghỉ, tui chết bỏ tui thôi! Một là chết, một là tất cả
cái thành này lính chết hết, tụi bay mới vô cướp được. Còn không, còn một thằng
lính thì còn quyết định đánh. Cho nên nó tấn công vô, thì con cứ ôm chặt đẩy
lui riết nó hết hà, nỗ lực con đừng có sợ!
(01:50) À!
Mà bây giờ, nếu mà thấy mình yếu quá, mà cái lực nó đau quá, con kêu Phật "Nam
Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, con đang tu Tứ Niệm Xứ trên thân quán
thân để khắc phục tham ưu, con khắc phục không nổi, xin Phật chứng minh giúp đỡ
con”, rồi kêu Thầy. Từng đó cái Tín Lực của con, cái lòng tin Phật, tin Thầy,
Tín Lực con bắt đầu nó trỗi dậy con, cái lực nó mạnh lắm! Do đó nó giữ được cái
bất động, thì cái thanh thản bên ngoài nó tập trung vô, cái sự thanh thản bên
ngoài. Bởi vì con có cầu phải có, nhưng mà cầu đúng cách. Cho nên con ước nguyện,
thì do đó con giữ thanh thản, tiếp những cái thanh thản. Thì cái đau con cái lực
của nó, nó đâu có bằng cái lực giải thoát của mọi người. Cho nên vì vậy mà khi
mà tiếp nhận được cái lực nó bị xẹp xuống liền. Lúc bây giờ các con thấy nó đâu
mất không đau, chớ nó chuyển đó, nó chuyển bằng cái lực quá lớn của thiện rồi.
Cho nên bền
chí mấy con đừng có sợ, đừng sợ! Cứ ôm pháp tác ý. Bởi vì đức Phật dạy cho
mình, cái đề mục, cái pháp tu rồi mà: "An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra", con thấy
không? Đức Phật dạy mình để làm gì?
(02:57) Để
mình đối trị với cái thân bệnh của mình, để cho cái thân nó an. Cho nên mình
tin tưởng vào cái pháp của Phật, không có dối người đâu. Bắt đầu mấy con tu mấy
con có kết quả nho nhỏ thôi, đó là cái niềm tin lớn của mấy con rồi đó, nó lợi
ích cho bản thân mấy con, bệnh đau mấy con thấy mấy con dẹp được; tâm phiền não
mấy con dẹp được nè; hôn trầm con dẹp được nè, tuy rằng nó chưa có sạch. Cho
nên nếu mà sạch mấy con chứng quả A La Hán rồi. Nhưng mà nó chưa sạch, cho nên
nó chưa chứng quả A La Hán bị vì nó còn, mà các con thấy có kết quả, kết quả đối
được cái ác pháp đó, đuổi nó được, nó đi được. Đó là bằng chứng mấy con đã làm
chủ được từng chút của thân tâm của mình rồi.
Cho nên càng
tới, càng nỗ lực tới thì mấy con thấy càng làm chủ nhiều hơn, nhiều hơn. Và cuối
cùng làm chủ hết, không còn cái chỗ nào, ráng tu tập con! Nhất là về cái phần mấy
con đã từng tu tập với Thầy rồi, đã từng biết những cái pháp tu rồi. Định Niệm
Hơi Thở, đề mục nào mấy con cũng thông suốt. Chánh Niệm Tỉnh Giác mấy con cũng
biết, Thân Hành Niệm mấy con cũng biết hết rồi. Thì nó có bao nhiêu pháp đó
thôi, chứ nó đâu có nhiều đâu. Nhưng mà có cái điều kiện là mình biết áp dụng,
áp dụng từng hoàn cảnh, từng mọi sự việc xảy ra trên những cái pháp đó. Ở trong
thất tu thì áp dụng theo trong thất, mà ra ngoài áp dụng theo cuộc sống bên
ngoài. Cho nên lúc nào mấy con cũng được giải thoát, áp dụng đúng là giải
thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét