274- ĐUỔI BỆNH KHỔ BẰNG PHÁP TÁC Ý
(1:31:26) Phật
tử 8: Thưa Thầy! Cho mẹ con vài câu pháp đi Thầy!
Trưởng
lão: Bây giờ, mẹ
con bây giờ lớn tuổi rồi! Nhớ Thầy dạy một câu con. Tâm nó nghĩ ngợi gì thì mấy
con nói: “Tâm bất động, đừng có nghĩ ngợi! Để cho nó yên ổn!” Mà
khi đau nhức, trong thân con có đau nhức chỗ nào: “Thọ là vô thường,
cái đau nhức chỗ này phải đi đi khỏi thân ta, ở đây chỉ có bất động thôi!” Con
nhớ cái lời Thầy dạy nhiêu đó là nó sẽ cứu khổ con. Con nhớ chưa?
Phật tử
8: Đuổi bệnh ra
rồi đó hả Thầy?
Trưởng
lão: Đuổi bệnh
ra khỏi đó! Đừng có những cái tâm niệm lo lắng, suy tư cho con cái thế này thế
khác, nó cũng đuổi ra, nó để lại còn cái tâm bất động, im lặng của mình. Nó
giúp cho cái tâm con thanh thản, con hiểu không? Trong cái cuộc đời, nó trải
qua cuộc đời, nó biết bao nhiêu, nó chồng chất ở trên cái vai của con. Rồi bắt
đầu nó, một mình mình nó ngồi, nó sẽ phóng ra nó nghĩ. Nó nghĩ ngợi đứa này đến
đứa khác, nó nghĩ ngợi chuyện này đến chuyện khác, nó nhớ về quá khứ, nó đủ loại.
Cho nên lúc bấy giờ con chỉ cần tác ý: "Bất động" thì
nó sẽ yên lặng.
(1:32:28) Phật
tử 8: Dạ! Đó có phải niệm Phật không hả Thầy?
Trưởng
lão: Con không
cần! Con chỉ niệm tâm bất động. “Tâm bất động” , tức là nó trực tiếp thẳng vào
cái chỗ tâm con yên lặng. Còn con niệm Phật, bắt đầu con niệm Phật, tức là con
phải nhờ cái câu niệm Phật để cái tâm con nó mới được yên ổn thì đó là nó đi
vòng. Còn cái kia con chỉ nhắc “Tâm bất động” là nó thẳng cái tâm
con liền, nó không có đi vòng. Nghĩa là con đường này con đường đi tắt, chứ
không phải con đường đi vòng, con hiểu không? Tu tập như vậỵ nó mới thẳng con.
Nhớ chưa? Tâm bất động dễ mà, đâu có cần phải niệm Phật làm chi cho nó cực, mà
nó lại đi vòng cái đường.
(1:33:05) Phật
tử 9: Thưa Thầy, bệnh của mẹ con bây giờ bị bệnh mà không đứng dậy.
Trưởng
lão: Nặng lắm hả
con?
Phật tử
10 (Diệu Hòa): Dạ!
Trưởng
lão: Nếu mà đủ
cái lòng tin mà lời Thầy nói thì cứ, mặc dù là nằm ở trên giường bệnh, nhưng mà
vẫn: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Bệnh là vô thường, là
các pháp nhân quả. Vui vẻ, đừng buồn, đừng giận, đừng sợ nó!” Nhắc cái
tâm mình như vậy cho nó vững vàng con, thì cái bệnh lần lượt nó sẽ chuyển biến,
nó thay đổi. Cái bệnh nó sẽ thay đổi. Dù bệnh ngặt nghèo nào nó cũng phải thay
đổi hết. Bởi vì cái tâm bất động của mình nó có cái lực. Cái lực nó giúp cho
cái thân mình nó có sức đề kháng cái mô bệnh. Tại vì mình dao động, mình sợ
hãi, mình lo sợ chết, mình lo nhức chỗ này, chỗ kia thì nó bị dao động, cái sức
đề kháng nó không có. Trái lại mình dẹp bảo: “Tâm bất động, tất cả đều
là nhân quả, không có gì phải sợ, bệnh mặc nó, nó vô thường.” Nhắc nhở cho
chị con như vậy thì chị con sẽ được bình an và nó thay đổi được cái nghiệp, cái
bệnh nó giảm xuống. Nhớ lời Thầy dạy! Mấy con cái lòng tin mấy con làm thì mấy
con sẽ được hưởng được cái phước báu đó. Sẽ được bình an đó! Mấy con già yếu rồi,
thấy chưa?
Phật tử
10: Thưa Thầy!
Hồi nãy Thầy chỉ trị bệnh cho mình bằng cách mà nói tâm bất động. Bây giờ em
con nó đang bệnh, tâm nó thì chắc không có ổn định lắm. Nếu như con với chị con
hỗ trợ cho nó được hay không Thầy?
Trưởng
lão: Được! Bởi
vì trong khi đó con phải giữ cái tâm con bất động, tức là con tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ước nguyện cho em con cũng được
cái sự bất động đó để đẩy lui cái bệnh.” Thì bao nhiêu người thân gia
đình của mình là một chùm nhân quả con. Nó có cái sự liên hệ nhau của một cái
chùm nhân quả của nó, cái tình của nó mà! Cho nên khi mà con giữ cái tâm con bất
động, thì con ước nguyện cho em con sẽ đạt được cái sự bất động đó để chuyển biến,
thay đổi được cái nhân quả cái bệnh đau, thì nó sẽ thay đổi được. Mà càng đông
người bao nhiêu thì lực mà bất động đó nó càng lớn bấy nhiêu, thì nó giúp cho
em con mau. Nhớ ôm cái pháp để chuyển biến, mình không cứu được, nhưng mình
dùng cái từ trường bất động để nó tương ưng với cái sự bất động, để nó giúp cho
em con thoát cái nghiệp. Đây là cái nghiệp nhân quả, bệnh đó là cái nghiệp nhân
quả phải trả đó con.
(1:35:31) Phật
tử 11: Thưa Thầy! Từ hồi đó tới giờ con chưa có quy y. Bữa nay con xin
được quy y với Thầy, xin Thầy chấp nhận cho con!
Trưởng
lão: Được! Mấy
con sẽ ghi tên tuổi và địa chỉ của mấy con. Rồi Thầy sẽ làm cho mấy con cái điệp
phái, cũng như cái giấy chứng nhận mình. Lúc bấy giờ Thầy cho con cái pháp
danh, đồng thời tên tuổi mấy con sẽ ghi trong này. Sau đó Thầy trao cho con cái
giấy đó, con về. Con đương nhiên là con đã quy y với Thầy, là đệ tử của Thầy là
con có giấy tờ đàng hoàng đó, chớ không có giả được. Con hiểu chưa? Rồi con cứ
viết tên tuổi con, rồi địa chỉ thì Thầy sẽ cho con cái điệp phái, có giấy tờ Thầy
chấp nhận rồi, phải có giấy tờ đàng hoàng.
Phật tử
11: Con cám ơn
Thầy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét