273- PHƯƠNG PHÁP TU TẬP NHIẾP TÂM VÀ AN TRÚ ĐỂ ĐẨY LUI BỆNH
(18:22) Trưởng
lão: Rồi bắt đầu mấy con đi xa hơn một chút. Thấy trong gia đình mình
sống mà mình xả tâm được, an ổn được thì đâu phải tới đây là mình tự mãn, mình
đủ rồi, không phải con đường của đạo Phật. Còn bây giờ bệnh đau mình chưa làm
chủ được mà, thân mấy con bệnh đau phải đi bác sĩ uống thuốc mà. Cho nên bước
thêm giai đoạn nữa: Nhiếp tâm và An trú.
Khi mấy con
nhiếp tâm được, mấy con an trú được thì mấy con làm chủ được bệnh rồi. Nó đâu cần
xa. Bởi vì làm chủ được đời sống thì đời sống không buồn, không này kia thì tuổi
già rất là khoẻ, không có mệt. Mà đời sống buồn rầu, lo lắng, giận hờn, ưu tư
thì già nó sẽ suy yếu lắm mấy con, mà nó hay bệnh tật nữa. Còn trái lại mình
làm chủ được cái đời sống rồi, thì bắt đầu làm chủ được bệnh nữa. Thì già thì
ai dù bây giờ người đó có khoẻ gì đi nữa thì cũng có bệnh, không bệnh nặng thì
cũng bệnh nhẹ, làm sao không có bệnh? Mà giờ nhiếp tâm được, mà an trú được thì
đẩy lui được bệnh thì coi như là khỏi tốn tiền đi bệnh viện, đi bác sĩ gì hết,
khỏi làm cực người thân ở trong gia đình mình phải đi nuôi bệnh. Các con thấy đỡ
không? Mà chỉ có nhiếp tâm an trú thôi, đâu có gì đâu.
Nhiếp tâm
thì nhiếp tâm như thế nào? Nhiếp tâm thì nhiếp tâm trong hơi thở. Hơi thở ra biết
ra, hơi thở vô biết vô. Cách thức tác ý chứ đừng có ngồi đó mà biết hơi thở ra
vô ức chế ý thức thì không được. Các con thấy người ta dạy các con ngồi thiền
là làm sao cho hết vọng tưởng chứ gì? Đừng có niệm chứ gì? Không phải! Ở đây đức
Phật không có dạy điều đó đâu. Đức Phật dạy mình ly dục, ly ác pháp, dạy mình
dùng cái ý thức dẫn cái tâm mình vào cái chỗ bất động. Chứ không phải dạy cho
mình ức chế ý thức, cho nên ý thức mình luôn luôn tác động.
Bây giờ thí
dụ như Thầy nói như thế này, Thầy tác ý như thế này: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Đó là ý thức, Thầy tác ý mà. Cho nên
vì vậy mà Thầy hít vô, thở ra năm hơi thở, rồi Thầy tác ý nữa. Chứ nếu mà Thầy
cứ làm thinh Thầy hít vô, thở ra cho đến một giờ, hai giờ là Thầy bị ức chế ý
thức. Còn Thầy tác ý nữa, Thầy tiếp tục, Thầy tác ý nữa, nó vừa nhẹ nhàng mà nó
không bị nặng đầu, nó không bị làm cho chúng ta rối loạn cơ thể. Cho nên trong
khi chúng ta tác ý rồi chúng ta hít thở năm hơi thở, rồi tác ý. Như vậy ngày
nào chúng ta cũng tu tập như vậy mà không thấy một niệm nào xen vô thì đó là
chúng ta đã nhiếp tâm được. Các con thấy chưa? Nhiếp tâm được rồi.
Bây giờ nhiếp
tâm được rồi thì mấy con thấy rất dễ dàng an trú. Bây giờ an trú thì mấy con: “An
tịnh tâm hành tui biết tui hít vô. An tịnh tâm hành tui biết tui thở ra”.
Thì mấy con sẽ hít vô, thở ra liên tục như vậy trong nửa tiếng đồng hồ hoàn
toàn không tác ý nữa. Nó cũng có cái trạng thái an ổn nơi thân của con, nơi tâm
của con. Thì lúc bây giờ thì bệnh đau mấy con tác ý: “Thọ là vô thường,
cái đầu đang nhức hãy đi đi, tao sẽ an trú ở trong cái tâm này, ở
trong thân này” thì bệnh không còn.
Thì con sẽ
tác ý, rồi con sẽ bảo: “Thọ là vô thường, cái bệnh nhức đầu này đi đi. An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi
mấy con hít vô, thở ra năm hơi thở rồi thì mấy con lại tác ý một lần nữa: “An
tịnh thân hành”. Hồi nãy tâm chớ gì, mấy con nhớ không? Bây giờ thân
hành: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tui biết tôi
thở ra”. Rồi bắt đầu mấy con hít vô, thở ra, an trú trong hơi thở cho đến
khi mà mấy con thấy cái đầu không còn đau nữa, xả ra đuổi bệnh đi rồi. Chỉ có ở
biết hơi thở, nó nhức đầu thì kệ nó, nó nhức đầu thây kệ nó, mà chỉ bám trong
hơi thở thì mấy con sẽ thấy hết nhức đầu, chỉ có vậy thôi, đơn giản.
Con thấy cái
sự tu tập đơn giản vậy đó, nó không có khó đâu mấy con. Bởi vì mình có cái pháp
Như Lý Tác Ý mình dẫn ý mình mà. Cho nên mấy con vô tu tập rất dễ dàng đuổi bệnh
đi. Bệnh gì cũng đi nữa. Bây giờ mấy con đang bệnh nằm ở trên giường bệnh mấy
con cứ yên tâm, mấy con nương vào cái hơi thở: “An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô. An tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Như vậy mấy con sẽ tác
ý, rồi mấy con hít vô, thở ra, rồi mấy con tác ý. Như vậy suốt ở trong cái thời
gian mà trị bệnh, mấy con nằm ở trên giường bệnh, mấy con cứ tác ý thì bệnh mấy
con trong suốt một ngày, hai ngày, cao lắm là ba ngày bệnh hết. Đó nó như vậy,
nó đơn giản. Phật pháp rất hay làm chủ được bệnh, nhưng mà tại chúng ta không tập
thôi, tập thì sẽ được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét