254- CÁCH XẢ NGHỈ, CÁCH DẸP BỎ MỘNG TINH
(36:58) Về
phần Kim Quang thì con sẽ giờ giấc nghiêm chỉnh lại. Ba mươi phút là ba mươi
phút. Mình cũng tu ba mươi phút thôi rồi xả nghỉ thôi. Con cứ ngồi đi con,
không có sao đâu con.
Tu sinh
Kim Quang: Vậy
thì lúc con đi kinh hành đó cũng ba mươi phút hả Thầy?
Trưởng
lão: Ba mươi
phút, cũng ba mươi phút.
Tu sinh
Kim Quang: Rồi
con vặn đồng hồ ban đêm.
Trưởng
lão: Cũng vặn đồng
hồ. Thí dụ như con vặn đồng hồ con để đây, con đi trong cái vòng này, tới nó vừa
tắt, nó báo cho con nghỉ. Tức là dù…
Tu sinh
Kim Quang: Cái
giờ xả nghỉ thì làm gì hả Thầy?
Trưởng
lão: Giờ xả nghỉ
thì coi như là mình ngồi chơi thôi, chứ mình không làm gì hết. Hoặc là xả nghỉ
là con tiếp tục con làm bài trong ba mươi phút. Tu ba mươi phút rồi xả nghỉ, rồi
những cái bài học nào đó thì con sẽ lấy cái thời gian đó con làm. Thay vì mình
ngồi nghỉ không thì cũng phí uổng thôi mình lấy cái giờ đó mình làm bài. Hoặc
là mình đọc lại những cái bài trong sách nói về đạo đức này kia, cũng là trong
cái thời gian đó. Hoặc là mấy con biết là trong khi này, mấy con đọc lại những
cái kinh sách nào mà cần có. Mấy con đọc nghiên cứu lại cũng được, không có gì
hết, cái thời gian đó.
Chứ bây giờ
mình ngồi nghỉ, cũng coi chừng mình cứ mình ngồi đó, mà lại nó không chịu nghỉ
nó lại tu nữa. Tốt hơn hết thì mình nên làm bài, lấy cái thời gian đó mình làm
bài hoặc là mình đọc sách. Để giúp cho cái tri kiến của mình nó thêm những cái
điều cần thiết hiểu biết thêm, càng tốt chứ không sao hết.
Chừng nào mấy
con thấy nhiếp tâm trong ba mươi phút, đi kinh hành mà giữ lấy tâm bất động,
thanh thản. Mà hoàn toàn nó tự động, nó không niệm gì hết thì chừng đó báo cho
Thầy. Thầy sẽ chuyển cho mấy con vào một cái pháp khác tu. Cách thức Thầy dạy
cho mấy con cách thức tu, để mấy con chuyển qua khỏi cái pháp Tứ Chánh Cần tu
pháp Tứ Niệm Xứ.
Tu sinh
Kim Quang: Thưa
Thầy, nếu như nó không có niệm thì làm sao hả Thầy? Hoàn toàn không có niệm thiện
niệm ác gì hết.
(38:56) Trưởng
lão: Nó không niệm thiện niệm ác, tự động nó hết. Tự động nó hết. Sau
khi mà con đi kinh hành vậy đó, bởi vì trong khi đó mà con thường xuyên con tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi con bước đi.
Không tập trung dưới bước đi, mà cũng không tập trung hơi thở đi. Mình cứ lắng
lặng để mà xem coi có cái niệm nào khởi, để mà dùng cái pháp quán để mà xả cái
niệm đó thôi. Cho nên vì đi tới đi lui để cho nó không có buồn ngủ hôn trầm,
con hiểu không?
Còn nếu mà
cái giờ mà không có hôn trầm thùy miên, mình biết cái giờ đó tỉnh, thì con ngồi
lại tu cũng được, chứ không phải không. Nhưng mà ít lắm, con cần chuẩn bị ngăn
ngừa nó hơn. Bởi vì mình thấy hôn trầm thùy miên nó còn thì nên đi kinh hành mà
tu là tốt nhất. Đừng có lười biếng, mình ngồi nó dễ bị hôn trầm thùy miên lắm.
Bởi vì mình tu cái pháp đó nó không có cái đối tượng nhiếp tâm, cho nên nó dễ bị.
Và đồng thời thì mình dẫn dắt nó, thỉnh thoảng mình dẫn dắt nó. Thí dụ
như: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi ngồi lặng lẽ để
nhìn nó.
Thì trong
khi lặng lẽ mà nhìn nó, để cho nó có niệm đặng mình xả, thì nó lặng lẽ, nó lại
lặng đi luôn. Còn con đi kinh hành thì nó không có lặng được, con hiểu không?
Phải thấy rút tỉa từ kinh nghiệm mình tu mà. Bởi vì mình ngồi, khi mình nhắc nó
rồi thì mình ngồi lặng lẽ để mình nhìn coi cái tâm mình có niệm không? Nhưng mà
nó lặng lẽ thì nó lại không niệm, lại nó đi luôn, nó đi mình không hay con.
Cho nên vì vậy
đó, mình rút tỉa kinh nghiệm thì mình biết rằng cái giờ thật tỉnh, là nó không
bị hôn trầm thùy miên thì mình ngồi được. Mà cái giờ mà mình, bởi vì mình tu
mình biết cái buổi nào nó dễ bị rồi, mình biết dễ lắm. Cho nên vì vậy đó khi
mình như vậy thì mình chỉ có đi kinh hành, siêng năng đi kinh hành là tốt nhất.
Tu cái pháp Tứ Chánh Cần siêng năng đi kinh hành thì dễ lắm, dễ lắm. Chỉ mình
đi vậy chứ, mình lắng nghe thử coi từng cái tâm của mình, coi nó có cái niệm gì
nó khởi không. Mà nó khởi ra thì tức là mình sẽ xả nó, quán xả nó, chứ không có
gì. Vậy chúc con thành công.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ
thưa Thầy cho con hỏi thêm một câu nữa. Cái giờ ngủ con để ý là nếu mình ngủ
nhiều quá thì nó hay nằm mơ dẫn đến những cái trường hợp mà mộng tinh. Nếu mà,
khi mà dứt rồi, giả sử như là hai giờ mình dậy chẳng hạn. Rồi hai giờ mình dậy
nhưng mà cứ khoảng một giờ bốn năm là bắt đầu nó mơ. Coi như trong vòng mười
lăm phút cuối cùng là nó sẽ mơ và nó dẫn đến trường hợp mộng tinh, xuất tinh.
Thì nếu mà bây giờ mình biết vậy thì mình thức dậy sớm khoảng hơn mười năm phút
được không, coi như để dẹp bỏ những cái chuyện …
(41:45) Trưởng
lão: Đúng rồi! Mình biết vậy đó thì mình dẹp. Tức là mình thức dậy sớm
để mình phá nó, bằng cái đi kinh hành. Nó hay lười biếng, con đi chút nó hết lười
biếng. Nó không muốn đi đâu, nó lười biếng lắm con. Mình phải chiến thắng với
mình, chứ còn mình không thắng với mình, là không ai thắng giùm mình đâu! Cái
tâm lười biếng của mình nó ghê lắm, nó coi vậy chứ nó dữ lắm con. Cho nên mấy
con phải cố gắng tu hành, rồi mình thấy cuộc đời mình bỏ hết rồi, mình phải chiến
thắng với mình nhiều lắm.
Chớ không
khéo mình không thắng nó, nó sẽ dẫn mình đi vào những cái sai, cái tật, cái
thói hư tật xấu của nó. Nó ham ngủ, nó thích ngủ, những cái giờ khuya thức dậy
nó cũng không muốn thức nữa. Nó thức đó, chứ mà nó không chịu dậy đâu, nó muốn
nằm đó nó nướng, đó là cái tật xấu. Cho nên vì vậy mà giờ giấc nghiêm chỉnh, hễ
khi mà chuông báo rồi thì dậy, tập nó thành một cái thói quen tốt. Và đồng thời
mình biết là nằm hay mơ là xấu lắm, rồi nó sanh ra mộng tinh rồi này kia nữa, rồi
mình tệ nữa. Thành ra phải diệt nó cho sạch nó, chứ con đừng có để.
Rồi về cái vấn
đề mà bị mộng tinh, xuất tinh thì mấy con nên tác ý nhiều về cái pháp bất tịnh
của thân. Thân của người nam cũng như thân người nữ bất tịnh lắm mấy con, dơ bẩn
lắm, nó không sạch, làm cho mình nhàm chán. Và đồng thời mình phải nhìn quán
xét, mình thấy con đường sanh tử là nơi chỗ cái tâm niệm đó. Nơi chỗ mà sắc dục
rất là tệ hại, một người tu sĩ thì chúng ta phải chấm dứt ngay liền. Người nào
mà còn cái tâm đó như vậy là cái người chưa bao giờ thoát ra khỏi sanh tử luân
hồi.
Mục đích
chúng ta hôm nay tu tập là quyết tâm là chấm dứt sanh tử luân hồi. Mà tại sao
còn để cái tâm đó, để nó đi vào con đường sanh tử luân hồi đó? Nhất định là chấm
dứt. Cho nên đối với cái người tu của chúng ta cảnh giác rất lớn về với vấn đề
đó, chứ không phải là xem thường nó đâu.
Nó ghê gớm lắm,
nó là cái con đường sanh tử luân hồi của loài người, của muôn vật, không đơn giản
đâu. Cho nên chúng ta biết rõ ràng, biết cách thì chúng ta phải chuẩn bị cái tư
tưởng của chúng ta. Và những cái giờ nào, như thế nào thế nào, mấy con biết được
tâm thì phải thức dậy tu tập. Để cho chúng ta bận vào trong cái sự tu tập hơn
là để cho nó rảnh rang. Nó rảnh rang nó sanh bậy, nó sanh bậy đi vào con đường
dục, nó nguy hiểm lắm mấy con.
Quán bất tịnh
là một lẽ, rồi còn phải giờ giấc phải nghiêm chỉnh để khắc phục nó, chứ không
phải. Và còn phải quán con đường sanh tử luân hồi về trên vấn đề đó nữa mấy
con, đó là cách thức tu tập của mấy con. Còn nhiều chuyện mấy con phải làm hiện
tại. Chứ coi vậy chứ nó không dễ đâu. Còn có gì không?
Tu sinh
Kim Quang: Con
sẽ về con học. Dạ! Cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Ừ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét