248- THÂN CÓ BỆNH CHƯA TU TỨ NIỆM XỨ ĐƯỢC
Trưởng
lão: Theo câu hỏi
của con đó Phước Tồn, con ngồi xuống đi con. Vấn đề bệnh của con đó, thì mình lợi
dụng cái bệnh của mình, mình dùng pháp Như Lý Tác Ý để mình nhiếp tâm thôi. Bây
giờ thí dụ như thay vì tác ý: "hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra", thì con dùng cánh tay của con đưa ra đưa vô thì
con tác ý theo cái câu để đuổi bệnh theo cánh tay mà ra thôi.
(38:34) Bây
giờ cái bệnh gì, theo một cái thí dụ như bây giờ: "cái bệnh thừa
hơi (của con) phải theo cánh tay mà ra" thì con đưa ra, "cái
thân không bệnh thừa hơi theo cánh tay mà vào", thì con đưa vào. Tức
là mình nhiếp tâm ở trên cái câu tác ý của cái đuổi bệnh. Vì mình có cái thân bệnh,
mình cứ bền chí như vậy, thì một thời gian sau cái thân mình nó hết bệnh mà
mình lại nhiếp tâm được. Chứ bây giờ an trú chưa được đâu, con hiểu không?
Cho nên
trong khi mình nhiếp tâm cho được, suốt trong ba mươi phút mà tác ý như thế
này: "cái thân bệnh thừa hơi này theo cánh tay mà ra",
thì con đưa ra, con chú ý cánh tay ra. "Cái thân không bệnh thừa
hơi này theo cánh tay mà vào", thì con đưa vào. Rồi con tác ý nữa: "Cái
thân bệnh thừa hơi này theo cánh tay mà ra", rồi con đưa ra, và tu suốt
như vậy. Rồi bắt đầu từ mười lăm phút, rồi cho đến ha mươi phút, rồi ba mươi
phút, thì nghỉ.
Còn nếu mà tập
từ từ, thì con sẽ tập từ mười phút hoặc một phút cho đến mười phút. Tập cứ dùng
cái câu tác ý đuổi bệnh thôi, bởi vì mình là người có bệnh, để trở thành một
cái nội lực trị bệnh. Chứ không phải mà lợi dụng cái trị bệnh đó mà trở thành
cái pháp Nhiếp Tâm. Để sau này mình đi vào An Trú, khi thân nó hết bệnh rồi, để
mình luyện pháp an trú. Để khi mà an trú được, mình vào Tứ Niệm Xứ cho nó dễ
dàng. Mà trong khi vào Tứ Niệm Xứ thì cái thân bệnh mình nó không có bệnh nữa.
Nó an trú rồi mà, nó làm sao nó bệnh được?
Cho nên bây
giờ, mục đích của mình dùng cái câu tác ý là đuổi cho sạch bệnh, chứ là không
có phải mà tu pháp nào cả hết. Nghĩa là bây giờ con tu Tứ Chánh Cần, cũng không
quan trọng bằng tu cái pháp mà xả cái bệnh của con. Mặc dù là tâm con nó còn
lăng xăng này kia, thì lúc bấy giờ con không tu Tứ Chánh Cần. Nhưng ít ra con
cũng có những cái tri kiến để xả từng cái niệm đó, cái sức quán của con, con hiểu
không?
Cho nên vì vậy
mà nó đến nó nghĩ ngợi, như ngồi chơi. Chưa tới giờ tu thì mình ngồi chơi vầy,
mà nó nghĩ cái gì đó, thì không nên để cho nó suy nghĩ nhiều, nó làm cho dao động
tâm mình. Con hiểu không? Mà mình bắt đầu mình quán cái niệm đó, mình xả nó, để
không khéo nó lôi mình, nghĩ ngợi lo lắng. Nó làm cho cái tâm, cái tình cảm
thương yêu của mình đối với gia đình, nó làm cho cái tâm của mình nó bị ác
pháp. Cái niệm đó nó làm cho tâm mình trở thành ác pháp.
(40:58) Cho
nên do như vậy đó thì mình quán xét từng cái niệm đó. Để rồi mình xả nó đi, để
cho cái tâm của mình trở về bình thường an ổn. Để một lúc nữa mình vào mình tu
tập, mình xả cho được cái bệnh mình. Cái mục đích là con hiện giờ cứ xả bệnh
thôi, chứ còn không thấy gì. Nhưng mình lợi dụng vào cái chỗ xả, mà tu nhiếp
tâm, con hiểu không? Đó có vậy thôi.
Còn cái vấn
đề hôn trầm, thùy miên đó, thì con sẽ sử dụng những cái pháp Chánh Niệm Tỉnh
Giác, đi kinh hành, này kia để phá nó thôi. Chứ nó chưa phải chính đâu. Chính
là phải phục hồi cái thân bệnh của con mạnh khỏe con mới đi tới được nữa. Chứ
còn thân bệnh như vậy là đi tới nó không có tu nổi. Vô Tứ Niệm Xứ mà nó còn thừa
hơi thì đi ra liền tức khắc. Ở trong Tứ Niệm Xứ nó đuổi ra liền tức khắc, nó
không có cho mình ở trong pháp đó tu.
Bởi vì Tứ Niệm
Xứ là một cái tâm bất động, an lạc mới được ở trong đó mà tu tập. Còn nó không
được thì tức là mình còn ở ngoài các pháp đó, thì không hể mình vô được. Cho
nên buộc lòng, cái thân mà còn bệnh, là không bao giờ vô pháp Tứ Niệm Xứ được.
Bởi vì vô mấy con giữ, nó không có phương pháp để đối trị cái bệnh, mà nó chỉ
còn cái trạng thái Bất Động - Thanh Thản mà thôi.
(42:00) Do
đó mấy con thân bệnh, mấy con không thể nào có cái chỗ mà con trị được cái bệnh
ở trong đó được. Thành ra nó làm cho các con mất cái trạng thái của Tứ Niệm Xứ
đi. Mà mất trạng thái Tứ Niệm Xứ làm sao tu được? Bởi vì nó là cái trạng thái của
Tứ Niệm Xứ, là cái trạng thái Giữ Gìn & Bảo Vệ Chân Lý, cái Diệt
Đế đó. Chỉ có pháp Tứ Niệm Xứ nó mới làm cái chuyện đó. Còn các pháp khác nó
ngăn ác diệt ác, nó quét tất cả những cái thô.
Cho nên trên
Tứ Niệm Xứ mà còn niệm, còn hôn trầm, thùy miên là không có được vào, các con
hiểu chỗ đó không? Vì vậy mà cho nên, thân mấy con mà có bệnh thì bắt đầu bây
giờ mấy con phải ở ngoài này, mấy con đối trị các ác pháp này đi cho sạch. Bởi
vì ly dục, ly ác pháp. Mà ly dục, ly ác pháp, ác pháp thì nó có cái cảm thọ ở
trên thân rồi. Mà ly chưa được, còn bệnh mà gọi muốn vô tu Tứ Niệm Xứ thì không
có được.
Bởi vì có
thân bệnh thì vô đó, cái bệnh nó hiện ra, thì mình có sức nào mình chịu nổi? Mà
hễ nó hiện ra là mình đã mất Tứ Niệm Xứ rồi. Mà mất Tứ Niệm Xứ rồi, thì lấy cái
gì mà tu? Đã là cái pháp ở trên Tứ Niệm Xứ, đó là cái chân lý, cái pháp Chân Lý
rồi. Cái Chân Lý phải nó hiện tiền, lúc nào nó cũng phải hiện tiền ở trên đó.
Mà nó một niệm thì nó mất rồi, nó đi ra khỏi cái Tứ Niệm Xứ rồi, có phải không?
Bây giờ mấy
con thấy Thanh thản - An lạc - Vô sự, ai cũng có cái chân lý hết. Mà trong khi
đó cái chân lý mấy con nó không có ở bám đó, thì mấy con làm sao ở trên đó mà gọi
là tu Tứ Niệm Xứ? Bây giờ có niệm khởi ra nó tiêu rồi, nó không còn. Nó mất cái
trạng thái đó liền tức khắc, nó đâu còn. Cho nên đâu có gọi là ở trên Tứ Niệm Xứ.
Còn người ta ở trên Tứ Niệm Xứ thì luôn luôn, cái trạng thái nó luôn luôn. Nó
duy trì luôn luôn, nó kéo dài từ giờ này đến giờ khác, gọi là Tứ Niệm Xứ.
Mà bây giờ
chúng ta cái thân bệnh đó thì chúng ta chịu nỗi trên cái sức của bất động
không? Mà đó là cảm giác mà cái sự đau ở trên đó thì nó đã làm mất rồi, nó mất
cái trạng thái Tứ Niệm Xứ. Mình biết đau là mình đã mất rồi. Còn ở đây đó, các
con biết đau, nhưng mà các con còn có thể nhiếp tâm, an trú. Tới cái pháp An
Trú đó, mà nó còn cái cảm thọ cũng chưa phải là an trú, còn đang ở trên sự nhiếp
tâm đuổi bệnh.
(44:21) Bây
giờ ở trong lớp của chúng ta, người nào mà có bệnh đó, mà nói rằng tui nhiếp
tâm, tui an trú được ba mươi phút, mà cái thân đau nhức thì mấy con có thấy an
trú được không? Đâu có, vậy thì sai pháp rồi. Cho nên khi mà an trú rồi thì cái
thân nó không có đau nhức thì mới an trú. Còn bây giờ nhiếp tâm đó thì cái thân
đau nhức còn có thể nhiếp tâm được. Mục đích của nhiếp tâm thì nó phá cái vọng
tưởng, chứ nó không phá được cái cảm thọ nó đâu.
Còn cái An
Trú tâm, nó phá cái cảm thọ, đó các con thấy. Còn cái Nhiếp tâm, nó có thể nó
phá cái hôn trầm, thùy miên, nhưng nó phá cái thô, chứ cái vi tế nó phá không nổi.
Cái Nhiếp Tâm nó phá không nổi. Cho nên khi mà cái hôn trầm, thùy miên nó đến tới
tấp, thì mấy con nhiếp không vô, nó phá không nổi. Còn nó sơ sơ thì mấy con nhiếp
tâm được, mấy con phá được.
Cho nên
trong cái bài pháp Nhiếp Tâm đó, mấy con lưu ý: "Với tâm định tỉnh
tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi biết…" để nó phá cái
hôn trầm, thùy miên, nó an trú, nó mới an trú được. Chứ còn không có, còn hôn
trầm, thùy miên là an trú không được. Đó nó rõ ràng mà. Cái bài pháp nào nó cụ
thể, nó rõ ràng cái bài pháp đó nấy.
Cho nên ở
đây cái mục đích mà con đau đó, thì con đang tập nhiếp tâm đuổi bệnh. Mà đuổi bệnh
ra được khỏi thân con bằng pháp Nhiếp Tâm, thì đi qua pháp An Trú, rất dễ dàng.
Bởi vì mình trải qua cái thời gian tu tập đó thì cái pháp Nhiếp Tâm thuần thục.
Thay vì người ta hít vô, thở ra, hoặc đưa cánh tay ra vô, thì con tác ý bằng
câu khác thôi. Nhưng mà cái mục đích để phục hồi lại cái cơ thể của mình cho nó
thật là mạnh khỏe, không còn thừa hơi nữa, để cho mình tiến tới mình tu tập cho
tốt. Con còn hỏi Thầy gì thêm không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét