196- ĐỊNH LỰC ĐUỔI BỆNH
(34:03) Còn
bây giờ mới tới cái giai đoạn Thiền Định, mấy con sẽ chiến thắng bằng cái Thiền
Định. Mấy con phải nhiếp tâm, nhiếp tâm cho đừng có cái niệm khởi trong đầu của
mấy con, đó là nhiếp tâm. Chứ nhiếp tâm 30 phút không niệm khởi, thì mấy con sẽ
tập an trú, phải không. Mấy con tập an trú mà khi thân tâm mấy con được an trú
đó thì làm sao mà có bệnh nào mà lọt vô, đã an trú rồi thì bệnh nó chỗ nào được?
Cho nên chúng ta tập an trú thì không có bệnh.
Vậy nhiếp
tâm bằng cách nào? Nhiếp tâm bằng phương pháp, chứ không phải nhiếp tâm bằng
câu niệm Phật: “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật!” thì
cái đây nó không phải cái pháp của Phật đâu. Cái đó là dùng cái đối tượng câu
niệm Phật để ức chế cái tâm chúng ta không niệm khởi.
Cho nên
trong kinh Di Đà dạy chúng ta “thất nhựt nhứt tâm bất loạn chuyên trì
danh hiệu A Di Đà Phật dữ chư thánh chúng hiện tại kỳ tiền”, nghĩa là 7
ngày đêm niệm Phật, không có niệm nào xen vô trong câu niệm Phật thì người đó sẽ
thấy Phật Di Đà và thánh chúng hiện tại. Ức chế tâm cho ý thức chúng ta hoàn
toàn không có khởi niệm nữa thì ngay đó tưởng thức hoạt động thì cảnh giới Di
Đà hiện ra thì thấy Phật Di Đà.
Ông Phật Di
Đà mấy con có biết không? Thì thấy cái hình ông Phật Di Đà mà họ vẽ, cũng đeo
vòng đeo vàng, có phải không? Phật mà đeo vòng vàng là ông Phật đó phạm giới mất
rồi! Các con thấy cái hình ông Phật Di Đà không, ông Phật mà đeo vòng vàng nhiều,
sang, bởi vì ở trong kinh Di Đà có nói mà, trong kinh Vô Lượng Quang có nói mà.
Đất ông Phật
Di Đà là lát bằng vàng, chứ không phải bằng đất nữa! Ham quá! Mình ở thế gian
mà kiếm được một chiếc đỉnh vàng về, hoặc là cái chiếc nhẫn vàng là thấy cực khổ
rồi. Còn lên đó, đất mà lát vàng thì thôi chỉ có lo mà cạy mà đem về thế gian
mà xài cho hết, nó gợi cái lòng tham dục của chúng ta hơn.
Còn chúng ta
ở đây, đất của chúng ta ở đây, muốn ca hát thì phải mở TV hay radio hoặc là đi
ra coi hát mới có đờn ca nhạc. Còn lên cõi Cực Lạc thì khỏi mấy con, hàng rào vầy,
nó khua nhau nó cũng thành âm nhạc. Chúng ta ngồi đây mình nghe nó thoải mái,
khỏi cần mở cái gì hết nó cũng ở ngoài đó nó kêu vang, mà ý của mình muốn nghe
cái nhạc nào là ở ngoài đó nó đánh âm nhạc đó cho mình nghe. Đất Cực Lạc nó như
vậy.
(36:16) Cho
nên cái miền Cực Lạc thật sự là cái đất nước dục, nó gợi cái lòng ham muốn của
chúng ta không phải dục sao? Thầy nói thẳng nói thật, bởi vì kinh Di Đà, kinh
Vô Lượng Quang nó đã diễn tả cõi Cực Lạc nó hạnh phúc đến mức độ.
Còn ăn uống
như thế nào mấy con biết không? Nó không phải ăn như thế này. Ngồi đây muốn ăn
cái gì cái nó hiện lên trên cái bàn này cái đồ ăn đó ngon lắm. Mình muốn ăn cái
gì là nó hiện lên cái ấy, tôi muốn ăn gà quay nó hiện gà quay. Tôi muốn ăn cái
gì thì nó hiện, bánh hỏi nó cũng hiện lên. Cái gì nó cũng có hết mà.
Bây giờ tôi
muốn ăn lagu, bít tết, đồ tây gì nó cũng hiện lên, chứ không phải là tui Việt
Nam nó không hiện đồ tây được, nó hiện ra hết. Đất nước Cực Lạc nó như vậy đó!
Trời đất ơi, nó sung sướng dữ, nó khỏi nấu gì hết. Mà ăn rồi khỏi cần rửa, nó tự
nó đem rửa bản thân nó.
Cho nên những
cái đó, chúng ta mới biết rằng đó là cái tưởng, cái tưởng của chúng ta. Chứ ai
ngồi đây tưởng thì không được. Không phải là Thầy bài bác đâu mấy con, mà đó là
sự thật, mà nếu chúng ta không đủ trí tuệ thì chúng ta sẽ bị dính mắc.
Cho nên tất
cả những cái này là cái sự thật, mình sống với đạo đức là mình sống với giới luật,
rồi mình buông xả cái tâm của mình mình sẽ giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét