190- ĐUỔI BỆNH
Tu sinh: … (. . .).
(50:09) Trưởng
lão: Con nhắc, đầu tiên con tác ý: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Tất cả thọ đều là vô thường, không được ở đây", con chỉ
nhắc vậy thôi. Rồi con tác ý, rồi nó còn nữa chứ nó đâu nhắc cái nó hết đâu,
tác ý nữa, tác ý nữa. Chừng nào mà hết thôi, hết thì thôi tức là cái lực của
tác ý của con nó đã mạnh, rất mạnh, nó đã đuổi được bệnh rồi đó. Sau này nó dễ
đối với con gặp những bệnh ở trên thân, con chỉ cần tác ý cái nó đi mất. Đầu
tiên mình lấy những cái bệnh ngay trên thân của mình, mình tập luyện chứ mình
không cần uống thuốc uống thang gì hết, thử con, tập luyện.
Tập riết hết
bệnh, cái bắt đầu đó nó có lực rồi, bắt đầu thân mình bệnh đau gì mình cũng mất
hết. "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thọ là vô thường, bệnh
đau hôm qua, bữa nay mình không có, hôm qua không có bữa nay có thì mày là vô
thường chứ mày không có thường, đi, chỗ này không phải là chỗ mày ở".
Mình biết tận gốc của nó là vô thường mà đâu còn sợ nó nữa đâu. Còn mấy con mà
còn nhát nhát mà còn sợ nó đau đó, nó đau hoài nó không hết. Còn con ngồi lỳ
thì nó không đau, nó đi mất rồi. Cho nên Thầy cũng đâu có giỏi gì đâu, Thầy làm
chủ bệnh được tại vì Thầy tác ý thì nó: "Thọ là vô thường, ở đây
không phải là chỗ mày ở, đi" thì bệnh gì nó cũng đi hết, thành ra
nói Thầy không đau không bệnh. Sự thật ra thân Thầy cũng như thân mấy con vậy,
có điều Thầy giỏi hơn mấy con chút là Thầy đuổi nó đi, có như vậy thôi.
(52:10) Tu
Sinh: Thưa Thầy cho con hỏi …(. . .) không bao giờ rớt vô tình trạng
xuống cấp như … Tất cả các niệm khởi đều do tâm động mà ra. Bây giờ nếu tu
hành theo đạo Phật thì .. Bên mình thì nổi tiếng, mình hiểu tất cả là vô thường,
là khổ. Còn bên kia thì họ ức chế họ …. Như con bây giờ những cái niệm nào khởi
mà mình chưa hiểu thì … nhờ đuổi niệm, tham sân si mình không còn nữa. Tự động
nó không khởi nữa. Mà nếu tâm động nó có niệm khởi thì khi đó là biểu hiện của
tham sân si thì có cái điều kiện như vậy để quán và diệt. Thì như vậy, con hiểu
như vậy và triển khai như vậy có được không Thầy?
(54:17) Trưởng
lão: Được. Mình triển khai trí tuệ của mình để dẹp bỏ tham, sân, si. Đạo Phật
là đạo trí tuệ cho nên tham, sân, si tác động vào nó không được. Với cái sự hiểu
biết của mình, mình dẹp ba cái tham, sân, si này xuống hết. Bởi vì có nó là
mình đem cái trí tuệ của mình triển khai ra thì mình triển khai cái đối tượng của
mình đó là tham, sân, si. Mà tham, sân, si mình thấu suốt rồi, đối với mình có
nghĩa lý gì đâu? Nó tự buông xuống hết, còn lại cái trí tuệ của mình sáng suốt
vô cùng.
Cho nên mình
triển khai cái trí tuệ mình là tốt nhất. Nhưng đầu tiên mình có đủ cái nội lực
chưa? Khi mình chưa đủ nội lực, mình triển khai thì nó từ cái niệm này nó sanh
ra cái niệm khác, nó dẫn cả bầy ra đó thì lúc bấy giờ đó là cái nguy hiểm cho
mình; mình triển khai cái trí tuệ mà thành ra cái tri kiến thế gian mới chết
mình đó.
(55:20) Mình
phải biết trong cái thời đoạn mà Thầy dạy mấy con dùng để triển khai cái trí tuệ
của mấy con là mấy con phải qua cái giai đoạn gom tâm của mình, gom tâm mình lại,
làm chủ được nó ở trong cái gom được rồi thì mới triển khai cái trí tuệ. Còn
mình chưa có gom được nó, nó còn đang bung lung đủ thứ hết, mà mình triển khai
cái trí tuệ của mình ra thì nó dẫn theo cái tâm dục của nó thì nguy hiểm cho
mình. Phải biết!
Còn nó mà nó
khởi ra, mình phải thông suốt như thế này, còn nó khởi ra một cái niệm nào đó
thì cũng trong đầu nó, nó có cái niệm khác, đập diệt cái niệm tham, sân, si đó
xuống thì mình biết đây là trí tuệ của mình rồi. Cái này đúng rồi, bắt đầu mình
mới triển khai cái trí tuệ của mình. Còn bây giờ, nó có cái niệm gì khởi lên mà
trong khi nó thêm một cái niệm nữa, nó cũng toàn là ba cái thứ dục không thì
cái này không được. Chưa. Mày chưa gom tâm được. Mày, một bầy dục mày theo nhau
ra đây cho nên vì vậy mà tao gom mày lại cái đã.
Mấy con hỏi
gì nữa con? Con cứ ngồi, con hỏi đi.
(56:55) Tu
sinh: Kính bạch Thầy là con có một câu hỏi. Một người trong mắt nhiều người,
thật ra con cũng không quan tâm nhiều vấn đề này nhưng mà nó liên quan đến, tức
là cái ăn uống ấy mà, là bây giờ con cảm thấy ăn món gì cũng được, nó như nhau
hết tức là ngon hay không ngon gì như nhau hết thì như vậy ra đi được vững vàng
Trưởng
lão: Tức là mình làm
chủ được cái ăn rồi con. Ăn ngon cũng vậy mà ăn dở cũng vậy, nó không có đòi hỏi: "ờ
bữa nay phải có cái món ăn đó nó mới thấy thích", thì như vậy là mình
đã làm chủ được cái ăn của mình rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét