189- ĐUỔI BỆNH ĐỂ TU HỌC
(13:39) Tu
Sinh: Thưa Thầy! Con có cái bệnh kinh niên đường ruột tức là nó vô, nó đầy
hơi nó khó tiêu. Dường như cả buổi chiều con phải đi lại để cho nó thông cái ruột
xuống. Con không ngồi được, có khi con đi cho đến bảy, tám tiếng đồng hồ. Đi tới
thời điểm buổi tối thì nó mới nhẹ được, lúc đó mới ngồi được. Thì lâu nay con cứ
phải đi mượn cái ở bên ngoài con đi, ra ngoài nhiều để cho nó nhẹ cái thân mình
rồi. Khi mà nó nhẹ thân, thì lúc đó đã hết giờ, không thể.. Vô ngồi thì không
còn bao nhiêu phút, thì hổm rày con nghe Thầy chỉ dạy cho con quyết vô thất ở
được mọi cái đều chấp nhận hết con tu thì con dùng pháp con tác ý thì có chuyển
được, con thấy chuyển rất được thay vì hồi trước con đi buổi tối, cả buổi tối
mà nay con có thể đi đến buổi chiều hoặc là xen kẽ con ngồi, con đi có đúng hướng
dẫn không? Nhưng mà còn lúc con ngồi tác ý thì cái buổi chiều là nó nhẹ đi
không như ngày trước nữa. Thì con có thể khỏi được, nhưng mà nó chưa dứt hẳn được
thì nó cản trở cho con trong cái vấn đề tu hành, mà nó bị cái chướng ngại về
đó, thì con thấy cái dụng tâm đoạn trừ cái tham, sân, si đó, con có được bao
nhiêu đó thôi. Kính Thầy! Dạ! Con xin Thầy chỉ dạy cho con thêm
(15:56) Trưởng
lão: Bây giờ con đang tập pháp Thân Hành Niệm, tập đi, mình biết đi, tập
nửa tiếng hoặc một tiếng thôi, đừng tập nữa, xong. Con tập cái pháp Thân Hành
Niệm, sau đó rồi mới áp dụng vào thực tế thân của mình! Mà khi áp dụng vào thân
của mình thì con phải tác ý như thế này: "Thọ là vô thường, tất cả
bệnh đau nào trên thân này đều phải đi đi. Đây là pháp Thân Hành Niệm, pháp tao
đuổi bệnh". Con tác ý đến cái bệnh, ý thức con nó đủ sức để làm cho
thân con mạnh khỏe không còn nhiều bệnh nữa, biết không. Con nhớ cái câu đó chứ?
Về áp dụng ngay liền vào trong cái sự tu tập của mình để đuổi bệnh trước cái
đã. Thân có bệnh làm sao tu được mấy con, phải mạnh khỏe mới tu được. Mà mình
đuổi bệnh đi rồi thì bắt đầu mình tu, thấy nó khỏe mà an vui trong cái sự tu tập
của mình.
Có gì thì mấy
con thưa hỏi, còn không có thì thôi. Về thực tập, sau này nó có cái gì mà mấy
con thấy, mình thấy nghi ngờ thì đến xin gặp Thầy. Một người cũng được chứ
không phải là cần phải gặp Thầy đông như vậy đâu. Thầy trực tiếp dạy cho từng
người những cái phương pháp để cho mấy con tu có kết quả nhanh chóng. Chứ còn tập
trung mà đông như thế này thì người hỏi thế này, người hỏi thế khác nó cũng làm
loãng cái trí của mình đi. Cho nên vì vậy hay là họp lại để rồi sau này mấy con
thấy mình tu tập có cái gì, gặp khó khăn gì không, thì mấy con cứ đến xin gặp
Thầy để Thầy chỉ dạy cho những cách thức để phá, hoặc là cách thức để mà vượt
qua những cái cơn bệnh trên thân. Thì Thầy sẽ dạy, không có cái gì nó khó mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét