172- NHIẾP TÂM AN TRÚ LÀM CHỦ BỆNH
(25:10) À,
trong bức thư này hỏi Thầy. Thì trong vấn đề mà mấy con hỏi Thầy, bệnh đau,
thì thứ nhất là mấy con vừa tu tập mà vừa trị bệnh, vô Tu Viện thì mấy con tu
khó lắm mấy con, mà làm động người khác. Tu Viện là mục đích tu để làm chủ bệnh,
chớ không phải đến đây để uống thuốc.
Tu Sĩ Nữ
3: (…Không
nghe rõ).
Trưởng
lão: Cho nên ở
đây, theo Thầy thiết nghĩ khi đến đây rồi. Bởi vì hôm nay Thầy đến
đây rồi, để sắp xếp cho mấy con từ lớp thấp đến lớp cao. Mấy con giữ ''Độc
Cư'' trọn vẹn rồi, Thầy dạy con nhiếp tâm và an trú. Mà khi an trú tâm được
không có bệnh nào mà xen vô thân mấy con được. Các con hiểu chưa?
(25:49) Cho
nên ở đây là mục đích mình tập làm chủ Sinh, Già, Bệnh, Chết mà. Làm chủ Bệnh
mà. Mà tại sao tu tập làm chủ bệnh không được, mà cứ uống thuốc như thế này, sợ
chết sao? Người nào mà sợ chết thôi về nhà uống thuốc, sắc thuốc. Mà người nào muốn chết để mà sống thì ở đây. Khi mà mình bị bệnh nhức tay, nhức chân
đâu phải đi Bác sĩ mấy con. Nó càng đau chừng nào thì mình lại càng ôm pháp chừng
nấy “Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự”, cho cảm thọ nhức cái đầu
này chết đi ha nhức cái tay này chết đi, sưng cần cổ này cho chết đi tao đâu có
sợ. Tao chỉ biết bất động thôi. Mà khi mình đang ở trên cái nghiệp mà thọ
đau như vậy đó mà giữ tâm bất động là bệnh hết.
A! Con có
cái mục gì nó sẽ hết, con có mụn ghẻ nào nó lành lại hết. Con có nhức đầu, nhức
đầu cũng đi mất, con có đau bụng, đau bụng cũng chạy tuốt. Không có còn một cái
bệnh nào trên thân khi tâm bất động. Mà có đau ấy thì mình cố gắng, mình giữ
gìn tâm bất động hơn. Còn bây giờ mấy con thấy không đau mà mình tu cầm chừng.
Chứ đau rồi cái ôm chặt chứ. Cũng như mình vượt biển mình ôm phao mình vượt biển
mà, hoặc là vượt sông, thì mấy con ôm cái phao mấy con vượt sông, ôm cho chặt
cái phao chứ. Bây giờ cứ trồi lên, ngụp xuống như thế này. Nếu mà nó lặn xuống
thì uống nước. Ôm cái phao chặt thì khỏi uống nước. Cho nên ôm cho thật chặt để
cho nó nổi mình lên. Phải không? Mấy con thấy không.
(27:14) Thì
trong cái cơn đau đó như mình đang ở trên mặt biển. Mà cái tâm ''Bất Động'' đó
là cái "Phao''. Rời nó là mình bị đau, nhức. Mà ôm chặt cái
phao bất động thì không còn thấy đau nhức. Có phải không?
Cho nên mấy
con, mấy con phải biết. Cho nên vì vậy mà khi vào đây mà có bệnh đau. Nhất định
chết bỏ. Không tu, nghiệp mình chết là nó chết, mà nghiệp mình sống, bây giờ
không uống thuốc nó cũng sống nữa mấy con. Thầy nói thật sự mà cái chết người
ta nói số mạng. Chứ sự thật nhân quả. Các con đau là nhân quả chứ đâu phải ai
làm cho các con đau. Tại mấy con làm cái điều ác mà bây giờ mấy con phải thọ
lãnh. Thí dụ như bây giờ, hồi nào tới giờ mấy con chưa biết Phật pháp. Mấy con
ăn biết bao nhiêu là chúng sanh không. Thịt, cá mấy con biết ăn biết bao nhiêu
không. Khi biết Phật pháp mấy con mới ăn chay, thì cái nghiệp mà mấy con giết hại
chúng sanh, ăn thịt chúng sanh. Bây giờ mấy con trả chút ít đau mà mấy con cũng
sợ. May là ăn chay được đó là có phước đó. Chứ còn cỡ mà không ăn chay tiếp tục
ăn thịt, cá ấy thì cái nghiệp từ cái ngày nay, hôm nay mấy con, hiện giờ mấy
con ăn thịt, cá thì tương lai mấy con phải trả.
Còn trước
kia cái thời gian đã qua mấy con ăn thịt, cá thì hôm nay mấy con trả chứ sao lại
sợ. Có phải không mấy con. Đâu có phải sợ cái gì nữa đâu. Thì đau mặc đau thì
nghiệp phải chuyển nghiệp chứ, vượt lên nghiệp chứ tại sao mà sợ mà đi uống thuốc
đó mấy con, thấy không. Cho nên, ở đây người nào mà vô đây thì phải gan dạ mới
vô Tu Viện Chơn Như. Mà nhát gan thì thôi về gia đình mà uống thuốc đi, rồi mạnh
thì vô tu.
(28:49) Chứ
cứ vô đây mà cứ thuốc thang rồi, nào chặt lá cây Nhãn, lá cây Xoài, cây Mít sắc
uống, trời đất ơi! Cái chuyện đó đâu có hay ho gì, chết bỏ. Ở đây chết bỏ, cho
chết cho nó hết đau. Vì chết cái thân này thì làm sao còn đau nữa mấy con. Có
phải không? Thì cho nó chết một lần đi, coi nó có chết không. Nó không dám chết
đâu mấy con, thật sự nó không dám chết. Coi nó sợ chết lắm. Mấy con không tin mấy
con làm thử xem. Nó không dám chết.
Đó cho nên
vì vậy đó, khi mà chúng ta nỗ lực thật sự tu, chúng ta không có sợ đau đâu. Chết
bỏ! chết ở trong pháp hơn là chết ở trong đau. Còn mấy con sợ đau là mấy con
đang chết trong đau. Bữa nay không đau chứ mai mốt đau. Mấy con cũng chết trong
đau bệnh.
Thường, thường
mấy con thấy, những cái đồng mả, những cái nghĩa địa người ta chôn người
chết, phần nhiều là chết trong đau. Chứ có ai chết trong pháp bao giờ. Còn ở
đây mình chết trong pháp. Nó đau mặc nó, còn tôi thì bất động thì nó làm ấy gì
mình, mình sống khác, nó khác. Có phải không mấy con? Vậy mình mới là Người Tu
chứ.
(29:55) Sự
thật ra Thầy gieo trong đầu óc của mấy con một cái ý chí kiên cường. Một con
người dám sống chết. Một người lính xông trận mà sợ chết thì đi lính làm cái
gì? Còn mấy con như một người lính xông trận của mặt trận sinh tử rồi, mấy con
sống với chết. Cho nên mình phải là người chiến thắng chứ không thể nào là người
chiến bại. Cho nên mình không sợ. Chớ con sợ giặc thì thôi về nhà đi, chớ vô
đây để học làm lính đi đánh giặc sinh tử làm sao được. Có phải không mấy con? Ở
đây phải gan dạ. Nhất định chết bỏ, con thấy như cô đây già cả, lụm cụm, yếu đuối.
Người ta già cả, mạnh khỏe, lụm cụm, yếu đuối cũng là một cái khổ chứ đâu phải
sung sướng đâu. Phải không con?
Tu Sĩ Nữ
3: Dạ, dạ!
Trưởng
lão: Cho nên
mình phải tập luyện tinh thần vững vàng, không sợ hãi. Cho nên cơ thể sẽ khỏe mạnh,
còn trải qua thời gian con phải lo lắng, lo lắng buồn phiền rầu cho gia đình
này kia, làm cho cái cơ thể con lớn tuổi, nó phải suy yếu chứ sao? Chứ phải chi
con sống thanh thản an lạc vô sự làm sao cơ thể con bây giờ phải suy yếu vậy
con, có phải không?
Trải qua cái
thời gian mình không biết mình lo lắng đủ điều ở trên cái đời sống xã hội, gia đình,
chồng con đủ loại, bà con ruột thịt tất cả mọi người. Cho nên cái đầu óc nó bị
bất an quá nhiều cho nên nó gây ảnh hưởng đến cơ thể của con, có đúng không.
Cho nên bây giờ mình biết Phật pháp rồi thì tâm hồn mà bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự nó giúp cho cơ thể chúng ta khỏe mạnh mấy con, an vui trong tuổi già
vẫn quắc thước, khỏe mạnh, vẫn vui vẻ không có chút buồn rầu lo lắng gì. Như
thân Thầy bây giờ chết mặc, chết đi. Nó đâu có dám chết con. Nó chờ Thầy bảo chết
nó mới dám, chớ nó đâu có chết đại được, các con thấy chưa?
Cái lệnh của
mình rồi. Cho nên tu được như Thầy giờ khỏe lắm. Thầy nói trong mấy con mà
người nào tu chứng rồi. Thầy nói bữa nay chết nha thì thân Thầy sẽ chết. Thầy
xuống nằm cái lỗ kia Thầy bảo chết đi cho mấy đứa tụi nó chôn cho rồi. Để cực
có phải không mấy con. Đó như vậy là mình tự tại trong cái sự chết của mình
không còn có sự lo lắng.
Tu vậy mới
tu chớ! Tu gì mà chết không biết, không biết bữa nay mình sống, ngày mai mình
chết, mình không biết. Tu thế uổng công mấy con, mình phải tập hẳn hòi, đàng
hoàng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét