170-LÀM CHỦ BỆNH, CHẾT
Nhưng thân
chúng ta nó không thể dừng ở tại đó, tâm chúng ta nó không dừng ở tại đó đâu mấy
con. Cái thân này mà đau thì cái tâm nó cũng khổ lắm, mấy con! Có phải không? Bệnh
mà! Nhưng đạo Phật không dừng ở chỗ tri kiến giải thoát mà còn dạy chúng ta làm
chủ bệnh. Chứ không phải là có bệnh rồi đi nằm nhà thương đâu mấy con. Nghĩa là
chúng ta khi đau bệnh, cả gia đình chúng ta, đang ở trong gia đình chưa ai biết
chúng ta đau bệnh. Còn nếu mấy con không có phương pháp để trị bệnh thì gia
đình, khi đau mấy con phải rên, mấy con phải chịu không nổi thì gia đình đều phải
thức dậy hết. Không có người nào mà yên ngủ hết mấy con, bởi vì tình thương của
mọi người mà. Vợ con hay hoặc là chồng con, hay hoặc là mọi người thân của
chúng ta, khi nghe chúng ta đau là họ không yên, họ lo lắng. Cho nên họ không
thể nào mà họ ngủ yên được, họ phải dậy chăm sóc cho chúng ta. Do đó chúng ta
khổ là bệnh mà những người thân của mình cũng khổ, vì phải thức chăm sóc cho
mình, các con thấy khổ của người này.
(02:56) Còn
trái lại mấy con biết pháp, mấy con không bao giờ rên đâu mấy con. Khi đau bệnh
mấy con nhiếp tâm và an trú ở trong cái hơi thở hoặc là trong thân hành của mấy
con. Khi mấy con an trú trong thân hành của mấy con thì đau bệnh không còn đau
nữa, nó sẽ đẩy lui được bệnh ra khỏi thân mấy con. Có hạnh phúc không? Khỏi tốn
tiền nè, mà gia đình không ai cực khổ nè, chỉ có mình mình biết. Bây giờ nó
đang đau bụng hay nhức đầu hoặc là đau một cái bệnh gì, mình cứ nằm im lặng rồi
mình nhiếp tâm an trú. Mà khi nhiếp tâm an trú tức là mình đem cái biết của
mình, cái ý thức biết đó đó, nó rời khỏi cái đau của mình, cho nên mình không
có cảm thấy đau nữa. Và lần lượt cái thân của chúng ta mà không có thấy đau thì
có cái sức nó đề kháng, nó phục hồi lại cái chỗ đau. Cho nên chỉ trong vòng một
giờ hoặc một ngày thì cái cơ thể chúng ta nó sẽ bình phục trở lại không đau mà
không có tốn tiền thuốc mấy con. Nhưng cái đó phải tập, bởi vì nhiếp tâm và an
trú tâm là một cái điều phải tập luyện chứ không thể như chúng ta học cái tri
kiến được.
(04:01) Còn
cái tri kiến hiểu biết thì chúng ta cần học, cần hiểu biết, tức là cần học để
cho nó hiểu biết. Như mấy con thấy, cái tri kiến của mấy con, mấy con nếu mà
không đi học chữ thì mấy con bây giờ đọc chữ không được. Nó là phải học nó mới
hiểu chứ. Còn cái tri kiến giải thoát về nhân quả thì mấy con phải học thì mấy
con mới hiểu. Hiểu thì mấy con mới giải được cái khổ của tâm mấy con. Còn cái
này khác, nó qua một cái giai đoạn mà để đẩy lui bệnh thì nó phải tập luyện chứ
không thể học nữa. Mà phải tập cho đúng cách mấy con, tập nhiếp tâm và an trú.
Khi tập nhiếp tâm an trú được thì mấy con phải đẩy lui được bệnh. Nhưng như vậy
nó cũng chưa đủ, chưa đủ.
(04:42) Bây
giờ như mấy con muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống không phải dễ.
Muốn cho cái hơi thở này nó ngưng thì mấy con không thể làm được. Mấy con nín
thở thì nghe tức tối, nghe khổ sở quá, có phải không? Cho nên Phật pháp dạy
chúng ta đến cái cuối cùng của nó để chúng ta làm chủ được cái sự sống chết. Muốn
chết (thì) chết, muốn sống (thì) sống. Bây giờ mấy con bị cái bệnh, nó làm cho
mấy con thở không được, nó sắp chết, thì mấy con bảo: “Thở!” là
nó thở mấy con. Cái lệnh của một cái người tu nó có cái quyền lực, nó có cái
năng lực. Nó rất mạnh mà cái năng lực đó nó thuộc về ý chí của mấy con, cái ý của
mấy con, gọi là ý thức lực.
Mấy con bảo
thở là nó thở, bảo hết bệnh là hết bệnh, bảo sống là nó sống. Mà bây giờ mấy
con thấy, bây giờ già yếu rồi, sống với con cháu làm nó cực khổ. Đi chân cẳng mấy
con đi run rẩy, phải có con cháu phải vịn thì mấy con thôi chết cho rồi, để chi
cho cực người này người kia. Cho nên mấy con bảo: “Hơi thở tịnh chỉ
ngưng! Chết!” nó chết mấy con. Nó an ổn quá! Còn mấy con về già đi lụm
cụm vậy khổ sở gần chết, mà muốn chết nó không chết, có phải không mấy con? Thấy
khó quá, không phải chuyện dễ. Nhưng mà người tu, người ta làm chủ được điều đó
mấy con.
(06:00) Bởi
vì chỉ có con người mới làm được điều này, chứ không thể có một cái, một cái
con vật mà tu tập được điều đó. Cho nên trong khi các con nhớ lại, trong khi đức
Phật đi ra bốn cửa thành thấy bốn sự đau khổ của kiếp người. Đi bốn cửa thành
thấy bốn sự đau khổ đó là: sinh, già, bệnh, chết. Một cuộc sống mấy con thấy
nãy giờ Thầy nói: “Giận hờn phiền não đó là khổ, rồi già cả lụm cụm yếu
đuối là khổ, rồi bệnh tật đau nhức là khổ”. Chết nó hành hạ, nó trăn trở rồi
nó mới chịu chết. Chứ đâu phải mấy con muốn chết, cái nó nằm đó nó nín thở nó
chết sao? Nó lăn lộn, nó trăn trở. Khi mà cơ thể này muốn chết nó rã đó, thì nó
đau nhức từ cái khớp xương của chúng ta, từ da thịt chúng ta, nó rã rời. Không
biết mấy con có nuôi người chết không, chứ Thầy có nuôi ông thân của Thầy với mẹ
Thầy, Thầy biết. Mẹ Thầy thì đỡ, là tại vì Thầy có dạy pháp tu. Còn ông thân của
Thầy thì, khi ông thân Thầy mất, Thầy mới đi tu. Cho nên Thầy chưa có biết pháp
dạy ông thân Thầy. Cho nên ông thân Thầy chết khổ lắm mấy con.
(07:09) Trước
khi chết thì Thầy không biết trong người ông đau nhức thế nào, nhưng mà ông bảo
Thầy đỡ ông ngồi dậy. Nhưng mà khi vừa ngồi dậy thì ông bảo để nằm xuống. Rồi cứ
đỡ lên nằm xuống mà người xưa người ta gọi là trăn trở. Cho đến khi mà nằm yên
được thì sắp chết rồi mấy con. Cho nên cái người chết khổ lắm, thật sự khổ.
Không biết những người bệnh đau như thế nào, chứ riêng ông thân Thầy thấy trăn
trở rồi mới chết. Chắc chắn là cái sức mà yếu đuối của những người bệnh nó đau
nhức trong đó lắm, rất nhiều. Nhưng mà họ không có trăn trở đỡ lên ngồi xuống,
chứ sự thật ra họ cũng lăn lộn hoặc họ nằm im. Nhưng mà trong cái đau khổ đó-
cái cơ thể nó rã mà. Nó rã rời rồi nó mới chết, chứ đâu phải là đơn giản mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét