164-ĐUỔI BỆNH, PHÁ HÔN TRẦM
Ngồi tỉnh
táo, mà khi có hôn trầm thùy miên thì đi kinh hành. Nó không buồn ngủ, đừng sợ
mấy con. “Sao bữa nay tôi mất ngủ?”, nằm lăn qua, trở lại, không hiểu
sao. “Thôi, không có sợ. Mày không ngủ thì càng tốt”. Ngủ là si, là
mê, là ham ngủ, là mê muội, ngủ không được sanh ra nó lừ đừ, mệt. “Tao
cầu cho mày tỉnh thức càng tốt” - Lúc bấy giờ, nó tỉnh, nó mệt thì nó
mệt, nhưng mấy con cứ ôm chặt tâm bất động, thanh thản, ăn lạc vô sự - “Cho
mày thức thì càng tốt”. Có vậy cứ ôm chặt tu hoài, thức thì càng tu, tu riết
một hồi tỉnh bơ, không có còn mệt.
(1:02:48) Bệnh
đau mình còn đuổi được, huống gì mất ngủ, lo cái gì. Chứ đừng bảo nó ngủ lại,
ngủ lại thì không được, ngủ lại là bảo mình si thêm, si thêm là không được,
không ngủ lại là càng tốt, đừng có sợ mất ngủ. Thầy nói thật sự ra, suốt đêm Thầy
không ngủ Thầy có chết đâu, có đêm nào Thầy thèm ngủ đâu, tại vì nó không ngủ,
thì ngủ làm chi, mà Thầy đâu có muốn ngủ. Ở đời, người ta ngủ vì người ta ham,
chứ Thầy không buồn ngủ, ai làm gì Thầy cũng biết. Nằm đây “ngủ”, chứ Thầy luôn
luôn thấy tâm mình bất động. Còn mấy con không biết, ngủ mất tiêu. Có phải mình
ngu si không? Cho nên không ngủ được là tốt. Đừng có thấy “Tao mất ngủ. Đêm
nay sao nó ngủ không được. Khổ quá! Không biết bị bệnh gì? Đừng có sợ bệnh, tao
cho mày chết”. Cho nên không ngủ là tốt, nó càng tỉnh càng tốt, ngủ ít tốt,
ngủ nhiều càng si.
Thầy dặn mấy
con, đừng có sợ, người lớn tuổi ít ngủ là tốt. Bây giờ cơ thể nó không ham ngủ
nữa rồi, là tốt rồi. Vậy thì mày ráng tu, mày ít ngủ là mầy sắp chết. Mấy đứa
còn trẻ, còn ham ngủ tức là nó còn dài, nó còn ham ngủ, nó mê ngủ. Vì vậy mấy
người lớn tuổi ít ngủ rồi thì mấy con có điều kiện để mình tu tập tốt hơn. Nó
không ngủ, thì thôi, mình thức tu.
Mấy con còn
tuổi trẻ mà nó ngủ thì ngủ ít thôi nghe, “tao cho ngủ giờ đó nhe, giờ
nào ngủ là ngủ, mà giờ nào không ngủ là tao đi kinh hành cho mày té mày chết.
Mày giỏi thì mày ngủ đi, tao đi cho mày té”. Nó mà ngủ là nó té, là nó sợ.
Nó sợ thì nó không dám ngủ. Cho nên ráng tập, đừng có sợ mất ngủ, mà sợ mình
còn ham ngủ. Nó không có chết được đâu.
(1:04:47) Thầy
già mà Thầy mất ngủ, nó không có chết Thầy đâu. Con hỏi mấy thầy này xem, Thầy
có chết đâu. Nhưng mà không tu, nó mất ngủ là sắp sửa nó chết đó. Mấy người già
ít ngủ rồi là sắp sửa chết. Thầy nói thực sự đó mấy con, nó không ngủ là nó sắp
chết. Nếu không tu là nó sẽ chết, còn tu rồi thì không chết, chỉ có vậy. Thầy
nói cái hiện tượng trong cái cơ thể của chúng ta. Khi nó đi đến chỗ không ngủ
là nó sắp chết, bởi vì nó không ngủ, mà nó không tu, cơ thể của cái người già
làm sao nó chống lại. Nó ngủ là nó phục hồi lại sức khỏe của nó, mà nó không ngủ
là cái sức khỏe của nó kém, sức khỏe càng kém thì bệnh tật đổ ra, cái ổ bệnh tới
rồi. Nó không ngủ là cái ổ bệnh tới, mà mấy con không giữ được cái tâm bất động,
không giữ được cái pháp Như Lý Tác Ý, thì mấy con đuổi không đuổi được bệnh.
Lúc đó, cơ thể của mấy con nó càng bệnh, nó càng suy yếu, mà càng suy yếu thì
càng bệnh. Mấy con phải hiểu điều đó.
Cho nên thấy
tuổi trẻ thì nó ham ngủ, vậy chứ nó phục hồi cơ thể của nó, nên nó không có bệnh.
Còn mấy con không ngủ là bệnh nó đổ tới, là cái ổ bệnh sẽ xảy ra. Cho nên cố gắng
tu, không có để cho nó bệnh nào hoạt động trong thân chúng ta. Các con cố gắng
tu tập làm chủ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét