157-ÔM CHẶT PHÁP ĐẨY LUI BỆNH
Phật tử
2: … (Không nghe rõ).
(34:06) Trưởng lão: Còn về hỏi về bệnh, nếu mà trong khi
đó, các con chỉ cần có một chút ý chí của mấy con thôi, một cái lòng tin nơi
pháp của Phật, của Thầy dạy thôi, thì mấy con khi mà bây giờ nhức cái đầu hay
đau cái bụng này hoặc nhức cái chân này, thì mấy con nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Thọ là vô thường, hôm qua không đau mà nay đau, là
phải đi”, con tác ý mạnh như vậy. Rồi con nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi…”,
rồi hít vô thở ra. Rồi con nhắc nữa: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết…”, rồi hít vô thở ra.
Con cứ lo con làm công chuyện đó đó, cái công chuyện mà tác ý rồi hít vô thở ra
thôi, còn nó đau nhức kệ nó, con đừng có lưu ý đến nó, thì nó chỉ trong vòng nửa
tiếng hay tiếng đồng hồ là cái bệnh con đi mất, đuổi bệnh mất rồi.
Bởi vì con mắc lo cho công chuyện này, cho nên cái tâm con nó bị tách rời
ra với cái cảm thọ, thì cái cảm thọ nó sẽ mất, con hiểu không? Mà cho nên có
cái pháp để nó cắt ly cái biết của con với cảm thọ đó, mà con đẩy lui được bệnh,
con hiểu chưa? Con nhớ cố gắng là chỉ có tâm bất động thôi. Và vì vậy đó, bất động
để làm chủ được tâm của mình, nó không có buồn, khổ, giận, hờn, thương, ghét; bất
động để làm chủ được cái thân của mình, bệnh tật đều lui ra hết. Nhưng mà có
pháp Như Lý.
Gan dạ chút, nó đau nhức nó làm cho con rất là khổ, nhưng mà: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự không được sợ”, con nhắc được cái ý chí
mình cho nó mạnh lên, để rồi nó luôn luôn nó ôm chặt cái pháp trong cái tâm bất
động đó, nó nương vào hơi thở nó ôm chặt thì bệnh gì, Thầy nói bệnh gì nó cũng
hết, chứ đừng có nói… Bất cứ một cái bệnh nào mà con ôm chặt pháp đó con không
cần uống thuốc đâu, đẩy lui hết. Mấy con có tin Phật, có tin Thầy không? Pháp của
Phật nó hay vậy đó con, đó là cái Chánh Niệm Tỉnh Giác đẩy lui bệnh.
Khi đức Phật đi đến cái chỗ Niết Bàn, trên đường đi đức Phật bị bệnh, cho
nên đức Phật mới chọn lấy một cái tảng đá đức Phật mới nằm lại, tỉnh giác tác ý
đuổi bệnh liền tức khắc, bệnh hết rồi mới tiếp tục đi. Bởi vì già yếu rồi, cho
nên cái thân nó sẽ bị bệnh, nhức chứ gì, nhưng mà bị nhức thì đức Phật nằm lại
hay hoặc ngồi lại, dùng cái pháp tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”, để mà tỉnh thức ở trên cái chỗ bất động đó thôi, còn cái đau kệ nó,
thì nó hết đau, hết đau thì tiếp tục lên đường đi nữa.
Thì đức Phật ngày xưa cũng vậy, thì giờ Thầy dạy mấy con cũng vậy, mà cho
nên mấy con không có tốn tiền thang thuốc, không đi bác sĩ bệnh viện gì cả. Chỉ
thí dụ bây giờ, tối mấy con đau, mấy con đừng có báo cho gia đình ai biết hết.
Kệ, cứ tác ý, thì trong vòng một, hai tiếng đồng hồ hết đau, cả gia đình không
biết con bệnh đau hết. Sáng ra cô này nếu mà không có pháp của Thầy chắc chắn
là cả gia đình phải chở đi nhà thương rồi. Đó, con hãy ráng nỗ lực con tu vậy
đi con.
(36:55) Với cái đặc tướng của con, cái pháp danh mà Thầy đặt Liễu
Quang, Quang là ánh sáng, mà là ánh sáng của chư Phật là cái tâm bất động,
thanh thản đó là cái ánh sáng con. Chứ không phải ánh sáng mà như mấy con nghĩ
như hào quang, không phải đâu, ánh sáng này ánh sáng chân lý của đạo Phật. Cái
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là cái chân lý của đạo Phật, cái chỗ đó
là cái chỗ mà chúng ta về mà không còn tái sanh luân hồi, mà chúng ta làm mất
cái đó đó thì chúng ta phải bị đi tái sanh luân hồi.
Còn con bây giờ, bây giờ mà con… nó sắp sửa cái thân này hoại diệt chết
này, con cứ nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi cứ
yên lặng ở trong nương vào hơi thở, thấy cái sự bất động trong này, cứ như vậy
thì khi thân con chết, thì con sẽ vào Niết Bàn, chứ chưa nói tu đâu, vào Niết
Bàn bằng cách mà mình giữ tâm bất động, không hề dao động trước cái nghiệp.
Bởi vì cái thân nghiệp của mình đó, khi mà nó chết đó, nó sẽ cũng có cái
sự đau khổ, có sự rã rời, nó làm cho mình duyên theo cái nghiệp, từ đó cái nghiệp
nó mới tái sanh luân hồi, còn mình không bị cái nghiệp nó lôi kéo, mình nhờ cái
phương pháp tâm bất động, cho nên cuối cùng nghiệp nó hết, nó không tác động được
mình, thì tất cả các nghiệp này nó không còn tác động được thì mình bỏ thân thì
mình vào Niết Bàn. Mấy con không tu nhiều mà mấy con vẫn vào Niết Bàn như Phật,
như Thầy không khác gì hết, khỏi tu mấy con. Về cứ giữ tâm bất động của mình là
mấy con khỏi cần tu, sau đó chết thì mấy con cũng vào Niết Bàn. Mà vào Niết Bàn
rồi gặp Phật, gặp Thầy chứ có còn gặp ai nữa, tâm bất động nó vậy đó con, nhớ
chưa?
Phật tử
2: Dạ.
Trưởng
lão: Ừ. Đó nhớ, ráng cố gắng đẩy lui bệnh con. Rồi con có thưa gì thưa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét