156-ÔM PHÁP LÀM CHỦ THÂN BỆNH
(14:57) Bây giờ mấy con, trong khi cái thân của mấy con đau này. Thầy
nói bây giờ mấy con chưa tu gì hết, mà đau mấy con nói: “Thọ là vô thường.
Hôm qua không đau, bữa nay đau, tao không sợ đâu. Tao sẽ ở trong chỗ tâm bất động”.
Thì các con giữ tâm bất động thanh thản an lạc. Mặc đau! Không sợ! Ngồi đây, chết
bỏ! Các con cứ dựng thân lên ngồi thẳng như thế này, ngồi kiết già thẳng hẳn
hoi đàng hoàng. Nó đau nhức, thí dụ như bây giờ cái đầu của con nó đau như ai
bóp. “Kệ mày, tao không sợ chết đâu. Tao không đi đâu hết, chết bỏ. Ai
cũng sinh ra làm người, cũng phải chết, cũng phải đau chớ. Nhưng mà mặc mày,
tao không sợ. Tao ngồi đây bất động”. Thì mình giữ bất động một chút
xíu là cái đau nó đi mất.
Còn nếu mà mình còn nhát, mình sợ thì mình nương vào một cái đối tượng, để
cho cái tâm mình nó cột vào trong cái đối tượng đó. Để cho nó đừng có cột vào
trong chỗ đau thì mình nhắc, mình định nhắc nó: “An tịnh tâm hành tôi
biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra” hoặc “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra” rồi
hít vô thở ra. Rồi tác ý, hít vô thở ra. Tức là mình bảo cái thân mình an hoặc
là cái tâm mình đừng có dao động, thì mình cứ tác ý hít vô thở ra. Mình mắc lo
làm cái công việc này, cho nên cái đau lần lượt nó sẽ hết đau. Cũng như bây giờ
mấy con đau gì đó, mấy con cố gắng mấy con làm, nó quên đau, nó hết đau luôn,
có phải không? Còn mấy con cứ nằm một chỗ, mấy con nhớ đau, nó đau luôn. Đó là
cách thức của chúng ta, có cách thức lôi cái tâm chúng ta ra khỏi cái đau. Nó
có phương pháp mà đức Phật đã dạy trong Định Niệm Hơi Thở rất rõ ràng.
(16:33) “An tịnh” bây giờ cái thân mình nó không an, nó
nhức, nó đau bụng, nhức đầu. Bắt đầu bảo nó: “An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra” rồi hít vô thở ra
năm hơi thở rồi nhắc nữa. Rồi hít vô thở ra, cứ tác ý, như vậy cứ làm hoài. Bây
giờ tôi có công chuyện tôi làm rồi, tôi không nhớ đau nữa, thì riết một hơi hết
đau, các con thấy không? Mấy con đừng có sợ. Đi uống thuốc tốn tiền, nằm nhà
thương mắc công nhà mình có người phải đi nuôi, cực lắm. Cứ nằm nhà đi. Đẩy riết
bệnh đau hết, đi mất, mà mình không tốn tiền thuốc, khỏi mất công bác sĩ, các
con thấy phải khỏe không?
Thầy nói không có chết đâu mà sợ, chết Thầy bồi thường cho. Chết là do
nhân quả mà, chớ bộ khi không muốn chết được chết hà? Không ai mà dễ chết đâu mấy
con. Không có dễ đâu. Coi vậy cái thân chúng ta nó đều là thân nhân quả. Cho
nên bây giờ mà nói cái nhân quả nó hết rồi, bây giờ thật sự ra, bây giờ cha mẹ
của ông bác sĩ, ông bác sĩ cứu cũng không được, có phải không mấy con? Nếu như
vậy thì ông bác sĩ cũng đâu chết. Còn đằng này ông tới chừng ông bệnh đau, có
nhiều ông bác sĩ cũng ung thư như thường. Chớ bộ nói ông bác sĩ là không ung
thư hay sao? Cũng chết chứ đâu phải. Nói “Tôi đi làm bác sĩ, tôi biết
thuốc thang”. Nhưng mà sự thật ra có những cái bệnh ngặt nghèo, nó sẽ
đến với mấy ông bác sĩ, mấy ông bác sĩ cũng đầu hàng.
Còn mình không đầu hàng đâu. Sống thì ở trong tâm bất động mà chết thì
cũng ở trong tâm bất động, có phải sướng không? Tâm bất động nó không có tái
sanh luân hồi mấy con. Còn mấy con đau rên la mấy con sợ, thì nó tương ưng với
mấy người đau rên la, nó làm con họ chớ sao. Có ai mà không đau rên la? Mà mấy
con rên la là nó giống nhau thì sẽ làm con, mấy con bỏ thân này thì làm con người
ta rồi.
Còn Thầy khác. Người ta đau rên la, mà Thầy không đau rên la thì làm sao
mà giống họ được, mà làm con họ? Các con thấy không? Nó giống nhau thì nó phải
làm con người ta. Còn Thầy khá hơn, cho nên không làm con ai hết.
Cho nên mấy con nhớ rằng bây giờ mình còn sống, mình cố gắng mình tập để
cho quen. Gặp khi mà cảm thọ nó không phải dễ đâu mấy con. Mấy con nghe người
ta nói khi mà chìm tàu đó, mình ôm được cái phao để mình sống chớ gì? Thật sự
ra sống trong cái khổ đó mấy con. Ôm phao đâu có phải sóng gió nó để mấy con nổi
trên mặt nước đâu. Sóng gió vậy nó dập mấy con xuống sâu dưới. Nhờ cái phao nổi
lên thì mấy con cũng uống một hớp nước, hai ba hớp nước rồi mới nổi lên chớ bộ
dễ. Trong lúc đó thập tử nhất sanh, chớ đâu phải dễ đâu.
Cho nên khi đau ốm bệnh tật rồi mình ôm cái pháp là cái khó mấy con, cũng
như ôm phao vượt biển đó mấy con. Cho nên bây giờ chúng ta phải tập luyện. Vì vậy
mà lúc bây giờ mà lỡ chúng ta đau bệnh thì chúng ta biết cách ôm phao. Chớ
không biết cách ôm phao, sóng gió nó dồi dập một hơi, thì phao mấy con một ngã
còn mấy con một nẻo. Thì mấy con chỉ còn đi xuống Diêm Vương, chứ còn đâu có
còn nằm ở trên đó mà sống được. Cho nên ngay bây giờ phải tập, phải tập cách thức
bất động tâm. Chờ bệnh đau đến là mấy con biết cách ôm chặt rồi, nó không có
chìm mấy con. Chớ không mấy con cứu mấy con không kịp đâu.
(19:39) Hãy nhớ kỹ những lời Thầy nói. Bởi vì có đau rồi mới biết,
còn không đau không biết. Thầy nói khi mà cái thất chỗ ông Phật nằm đó, mà một
cái cơn đau mà đến với Thầy, Thầy ngồi sững như thế này thôi. Nó cảm lạnh chớ
không phải gì hết. Nó không phải là đau bệnh gì, mà nó lạnh, bởi vì nó cảm lạnh
mấy con. Nó run từ trong xương sống mà run ra mà. Thầy ngồi sững lên. Chết bỏ!
Nhất định chết bỏ, không sợ gì hết! Vậy mà nó qua mấy con.
Mà nó dám phải gan dạ, phải ghê gớm lắm mới thắng được nó, chớ không phải
dễ đâu mấy con. Trời! Hồi đó nó chỉ còn có cái mền, cái này kia nó trùm lại nó
nằm, chớ nó đâu có dám ngồi nổi. Vậy mà ngồi nổi thì mấy con biết đó. Có khi
nào có bị cảm lạnh, rồi mấy con ngồi sừng sững như vậy mà không trùm mền gì hết,
thì mấy con mới biết là mình gan. Còn bây giờ nó chưa bệnh thì mấy con nghe nó
thường. Bệnh rồi mới biết.
Như bây giờ nhức cái đầu này mà ôm chặt cái pháp được, tâm bất động được
không phải là chuyện dễ. Nó cứ tập trung trong cái nhức đầu. Khó là khó ở chỗ
đó. Cho nên ráng tu mấy con, không ai cứu mình bằng chính mình. Cuộc đời khổ lắm.
Sanh làm người có bốn nỗi khổ, mà không nỗ lực tu thì chắc không ai cứu mình
đâu. Bởi vì phải tự nguyện tự giác cho con đường này mình tập. Thầy biết đường
đi rồi.
Cho nên đối với Thầy, năm nay tám mươi mấy tuổi rồi, bệnh đau không dám đến
thăm Thầy. Nó đến chớ không phải không đến đâu, mà Thầy la một tiếng là nó chạy.
Thầy bảo: “Thọ là vô thường, cái tay nhức này đi đi!” thì Thầy ngồi bất
động vầy cái nó đi mất. Chớ không phải thân Thầy không đau. Đau nhưng mà đuổi
đi. Đó mấy con thấy không? Bởi vì mình đã tập quen rồi, mình đuổi mới được, còn
không quen nó không được mấy con. Phải cố gắng, phải nỗ lực con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét