(54:18) Trưởng lão: Như mấy con đầu tiên mấy con tu tập. Cơ bản
nhất để tập tỉnh thức thì mấy con ngồi lại, mấy con dụng hơi thở: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", hít vô, thở
ra. Rồi con nhắc một lần nữa, tác ý lần nữa hít vô thở ra. Như vậy là con tu
khoảng độ chừng một ngày, một đêm. Cứ mỗi hơi thở là tác ý, mỗi hơi thở là tác
ý.
Ở trong cái khoảng thời gian tu vậy thì trong ba mươi phút, trong mười
phút hay hoặc hai mươi phút thôi, đừng tu nhiều. Nó có sức ức chế dữ lắm con, nặng
đầu con đó. Mà thấy nó không nặng đầu, thấy hơi thở nó cũng bình thường nó
không có gì thì mình mới tác ý một câu thì thở năm hơi thở mình không tác ý
theo nữa, mà mình tác ý: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra".
Rồi hít vô thở ra, một, hít vô thở ra hai, ba, bốn, năm, đúng năm hơi thở
tác ý một lần, rồi sau đó mười hơi thở tác ý một lần, rồi hai mươi hơi thở tác
ý một lần.
Cứ thưa dần, thưa dần cho đến khi mà con tác ý một lần mà con thở suốt ba
mươi phút, thì lúc bấy giờ cách thức đầu tiên mấy con mới tu tập là mấy con
dùng hơi thở để nhiếp tâm. Cái đó là cách thức nhiếp tâm, chứ chưa an trú đâu,
thì khi mà các con nhiếp được rồi mới dạy an trú, nhiếp tâm được rồi mới dậy
cách thức an trú.
An trú thì nó có cái sự an ổn ở trong cái hơi thở. Bắt đầu bây giờ dạy mấy
con, ví dụ như an trú ở trong hơi thở thì: "An tịnh thân hành tôi
biết tôi hít vô", cũng chỉ câu tác ý đó thôi: "An tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra". Tại sao lại an tịnh thân hành? Là tại
vì con ngồi, cái thân của con bị đau, tê nhức gì đó thì con sẽ dùng cái câu tác
ý đó.
Trước khi mà con ngồi thì con xếp bằng, ngồi đàng hoàng rồi con nhắc cái
câu đó: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành
tôi biết tôi thở ra". Thì con ngồi suốt cái thời gian mà mười
phút hay ba mươi phút, cái thân con sẽ an ổn nó không có đau nhức tê chỗ nào hết.
Còn nếu mà cái tâm con nó không có an, mà nó cứ niệm này niệm kia thì cơ
bản đầu tiên là phải dùng hơi thở hết mấy con. Bởi vì nó mười chín cái đề mục của
hơi thở, mười chín cái đề mục căn bản nhất.
(56:45) Ngày xưa đức Phật dạy cho đứa con trai của mình tức là La Hầu
La, cũng đi vào cái con đường hơi thở đầu tiên, cơ bản mà. Mà chú chứng được A
La Hán, chú chứng ở trên cái cuối cùng là cái hơi thở cuối cùng: "Với
tâm định tĩnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra". Cứ
tác ý câu đó nó bất động tâm chú, chú chứng đạo quả A La Hán liền ngay chỗ đó,
tu trên hơi thở đó.
Sau khi chú chứng đạo rồi thì chú xin đức Phật chú nhập diệt, chú thấy
chú không có còn ham mê gì trên thế gian này nữa. Cái chú nhỏ này khôn thât! Ở
đời tu rồi cái nhập diệt bỏ ngay. Mẹ chú còn sống, rồi ba chú là ông Phật, mà
chú vẫn đi con, chứ lẽ ra phải chờ ông Phật chết rồi hay là bà già chết rồi mới
đi. Chú nói không được, con thấy đời khổ lắm thôi con đi trước, ông Phật ông chấp
nhận liền, ông thấy bình thường thôi, chứ còn mình mà con chết chắc mình khóc dữ
lắm, thành ra hay.
Mà khi dạy hơi thở rồi thì ông Xá Lợi Phất, ông Phật nói, ông Xá lợi Phất
là Bổn Sư của ông La Hầu La mà, cho nên ông Xá Lợi Phất kèm chú theo hơi thở,
cho đến khi mà chú này: "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít
vô", định tĩnh nó bất động rồi tức là chứng quả A La Hán rồi, thì chú
nói với Thầy Bổn Sư: "Bây giờ con sẽ đến con xin Phật con sẽ nhập
Niết Bàn, con thấy đã đủ cái sức lực rồi, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi
nào sống". Ông La Hầu La ông chứng đạo mới có hai mươi tuổi. Mấy con
giờ lớn hơn mấy tuổi? Thành ra đâu có lâu.
Cho nên cơ bản nhất là mấy con cứ vô hơi thở mấy con tu tập, nhưng mà điều
kiện khó là hơi thở dễ rối loạn hô hấp. Cho nên mấy con tập ít ít từ từ mấy con
đi lên thì nó không rối loạn đâu, nó quen, cái cơ thở của mình là cái cơ thể
thích nghi, tập nó quen. Chứ còn mình không tập mình làm một lèo một giờ, hai
giờ, mình cứ ngồi hít thở không mấy con sẽ biết, nó không để cho mấy con yên
đâu, cho nên tập từ từ, lấy hơi thở tập.
Thầy có viết cái tập Định Niệm Hơi Thở cái phần riêng đó, nó hay lắm cho
nên Thầy mới viết ra, đó là cái pháp của Ngài La Hầu La tu tập mấy con. Cho nên
mấy con cứ lấy hơi thở làm căn bản đi vào để mà nhiếp tâm, rồi an trú tâm trên
hơi thở mấy con đi vào thì mấy con sẽ thành tựu.
Cái cơ bản nhất, cái pháp mà nó cơ bản nhất thì mấy con nên tập. Về đi
kinh hành thì mấy con cũng tập, Thân Hành Niệm mấy con cũng tập, đó là những
cái pháp để đối trị, đối trị những cái hôn trầm thùy miên, bởi vì cái hôn trầm
thùy miên của mình nặng lắm, mình ôm cái hơi thở không thì chưa đủ phá nó đâu.
Nó buồn ngủ quá trời mà ngồi hít thở một hơi nó ngủ dễ lắm, cho nên không
được, con ôm pháp Thân Hành Niệm liền để cho phá cái hôn trầm thùy miên. Còn nếu
mà nó bình thường, nó tỉnh thì con ôm pháp hơi thở mấy con tu.
(59:34) Từng cái đề mục của nó mấy con, nó thấy cái tâm nó không có
yên thì mình tu cái đề mục của cái tâm, mà thấy thân nó không an ổn thấy bị cảm
thọ này cảm thọ kia thì mình tu cái đề mục của thân. Nó có những cái đề mục của
nó, chứ không phải là tu theo thứ tự. Cái thân của mình bị chướng ngại, cái tâm
bị chướng ngại gì mình cứ theo đó mà tu.
Bây giờ cái tâm mình sân, nó dễ sân lắm ai nói gì dễ tức thì ngay cái đề
mục của tâm sân, của hơi thở đó mà tu: "Quán ly sân tôi biết tôi
hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra".Mà thấy nó giảm được sân rồi
thì mình lại: "Quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi hít vô" để
cho nó cắt đứt đi, đừng có để sân nữa.
Còn thấy nó còn thích ăn, còn ham thích cái này kia thì biết là cái dục
nó còn, do đó mình quán ly tham đi, đề mục hơi thở nó có đủ hết mà con: "Quán
ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra". Các
con thấy không? Cái đó là đức Phật dạy cho mình rất là cơ bản.
Nhưng mà cái gì đi nữa thì cũng phải đi kinh hành hết mấy con, có tỉnh thức
nó mới ngồi đó nó mới tu được, mà không tỉnh thức ôm hơi thở nó ngục, nó ngủ
luôn. Rồi con hỏi đi.
Phật tử: … (Không
nghe rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét