46-CÁCH ĐẨY LUI BỆNH TIỂU ĐƯỜNG
Phật tử: Con
lạy Thầy. Kính bạch Thầy… Xin Thầy dạy cho con cách đẩy lui bệnh tiểu đường?
(21:57) Trưởng
lão: Rồi, Thầy sẽ chỉ cách, con sẽ đuổi cái bệnh con, con phải bền chí. (Bây giờ
con cứ sử dụng). Bây giờ cái hơi thở con hít thở ra – vô, con có nghe nó tức ngực
con không?
Phật tử: Có
lúc tức ạ!
Trưởng lão:
Thôi, Con bây giờ có như vậy là cái hơi thở con nó rối loạn hô hấp. Bởi vì con
tập trung trong hơi thở thì nó hơi nghe tức ngực, thì đó là hơi thở con. Thôi
bây giờ tốt hơn con dùng cánh tay con thì nó không sao. Cánh tay con đưa ra,
đưa vô, con đưa ra, đưa vô như này.
Bây giờ con
đưa tay ra con biết con đưa tay ra, thì con đưa cánh tay ra; đưa cánh tay vô,
con biết con đưa tay vô. Rồi con đưa ra, đưa vô, đưa ra, đưa vô, con đếm “một,
hai, ba, bốn, năm” phải không? Năm lần rồi, bắt đầu tay bên đây con cũng nhắc:
“Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra” con đưa ra, “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa
tay vô”. Rồi con đưa ra, đưa vô đếm “một”; đưa ra, đưa vô con đếm “hai”; đưa
ra, đưa vô đếm “ba”; đưa ra, đưa vô đếm “bốn”; đưa ra, đưa vô đếm “năm”. Năm rồi
thì bắt đầu bây giờ con đuổi bệnh này. Mà khi mà đếm “năm” như vậy mà con thấy
con tập, ý con không có một cái niệm nào, nó chỉ biết cánh tay đưa ra vô thì
con đuổi bệnh được rồi.
Thì bắt đầu
con nhắc: Bây giờ cái bệnh tiểu đường ở trong con phải theo cánh mặt này này mà
ra. Thì con nhắc: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra”, rồi con nhắc: “Cái bệnh,
cái thân không bệnh tiểu đường này phải theo cánh tay mặt này mà vào. Đưa tay
vô tôi biết tôi đưa tay vô” rồi con đưa vô. Rồi bắt đầu con sẽ đưa ra, đưa vô
như thế này mà 5 lần.
Rồi bắt đầu
tay bên đây con cũng nhắc: “Cái bệnh tiểu đường này phải theo cánh tay trái này
mà ra khỏi thân” thì con sẽ đưa ra. “Cái thân không bệnh tiểu đường này phải
theo cánh tay trái này mà vào” thì con đưa vào, rồi con đưa ra, đưa vào 5 lần.
Rồi bắt đầu đó con mới tác ý tay mặt nữa. “Cái bệnh tiểu đường này theo cánh
tay mặt này mà ra” con đưa ra. “Cái thân không bệnh này phải theo cánh tay mặt
này mà vào” con đưa vào, rồi con đưa ra đưa vào 5 lần. Rồi con đổi tay qua bên
đây con cũng tác ý cái bệnh của con, để nó theo cánh tay con ra và cái thân
không bệnh theo cánh tay mà vào.
(24:24) Ví dụ
như bây giờ con có hai cái bệnh ở trong thân con, thì con nhắc 2 cái bệnh đó,
còn 3 bệnh thì con nhắc, một bệnh thì con nhắc cái tên bệnh đó, thì con bảo
“theo cánh tay mà ra” thì con sẽ đưa tay ra, rồi “cái thân không bệnh thì theo
cánh tay mà vào” con đưa vào. Thì bên đây cũng vậy. Các con bền chí, nó không
có tốn tiền gì hết mà các con cứ bền chí. Cứ mỗi lần tập vậy các con sẽ tập
trong 30 phút. Một ngày được hai lần, hay ba lần, hay bốn lần đều là tốt hết. Cố
gắng tập để đuổi bệnh, thì một thời gian sau, trong vòng một tuần lễ hoặc nửa
tháng con cứ đi bác sĩ khám là nó hết bệnh, có gì đâu, tại đuổi đi hết rồi. Phải
về bền chí làm mấy con, tập làm. Chỉ có cánh tay của mình thôi, chỉ có cái câu,
cái ý của mình thôi, cái ý thức lực mà, nó đuổi mà, nó không có chỗ ở trong
thân nó. Do đó thì con cứ tập y như vậy. Và đồng thời con sống đúng 5 giới luật,
còn không thì con thọ Bát Quan Trai. Trong cái ngày thọ Bát Quan Trai con giữ 8
cái giới đó, thì con sẽ tu tập cái này con đuổi bệnh mau lắm.
(25:18) Mình
sống ở trên thiện pháp, dùng cái lực của ý thức đẩy bệnh ra. Trên cái nền tảng
của thiện pháp đó nó sẽ phục hồi lại cái cơ thể của mấy con không còn bệnh nữa.
Bệnh ung thư bây giờ cũng hết nữa, chứ không còn bệnh gì mà sợ nó.
Bởi vì chết
là do nhân quả, mà không chết thì bây giờ không làm gì mình chết được đâu, chỉ
có mình đuổi, chứ không khéo nó sẽ đòi cái nợ con. Bởi vì con đi trị bệnh con
phải tốn tiền thang thuốc. Nhiều khi con bán sạch nhà cửa, đất đai hết mà chưa
hết bệnh đó con. Nó đến đòi nó làm cho mình nghèo. Vì bệnh tật nó làm cho mình
nghèo đó con. Từ cái chỗ mình có tiền, có bạc nó làm cho mình bán hết, mà chưa
chắc mình đã hết bệnh.
Cho nên, các
con cứ sống đúng giới luật của Thầy, và đồng thời mấy con thấy ai trong xã hội
bất hạnh mấy con vui lòng bố thí họ đi. Mình có mang bệnh tức là cái bệnh này
nó sẽ tốn tiền thuốc, bác sĩ ăn hết, không bằng mình đem cái lòng thương yêu của
mình bố thí họ một bát cơm mấy con, cho những người bất hạnh người ta nghèo khổ.
Mấy con, Thầy
nói đây là con người, còn một con kiến mà bò dưới đất của mình, lấy một hạt cơm
cho nó ăn nghe con. Con sẽ bố thí nó cũng như là con bố thí một bát cơm cho một
con người khác đó mấy con. Các con nhớ! Cái đó là tu đức hiếu sinh, mình thương
yêu cái sự sống của người khác, mình giúp đỡ họ.
Và đồng thời
thì con làm như vậy làm gì? Để cho đẩy lui bệnh, trên cái bệnh này nó còn có
cái nghiệp. Cái nghiệp là do mình bỏn xẻn, ích kỷ mà nó sinh ra cái bệnh, để
cho mình bỏ hết của cải, tài sản bằng cái ích kỉ, bỏn xẻn của mình con, thu vô
chứ dám bỏ ra. Con hiểu không? Có nhiều người, bởi vậy Thầy nói bán hết nhà cửa,
đất đai mà trị bệnh không hết, cứ nghèo mấy con. Con nên nhớ lời Thầy dạy, nó
thuộc về nhân quả.
Các con cứ
nhớ rồi các con tu tập vậy. Rồi trong xã hội mấy con thấy ai nghèo khổ mấy con
giúp. Thầy nói chính thậm chí như con kiến, một con vật gì mà nó bò đi kiếm ăn
trên sân, mình biết nó đi kiếm thực phẩm, nó đói đó mấy con. Mình hãy đem một
ít đường, hay là một chút gì đó mình bỏ ở chỗ nào, “kiến con hãy lại đây con
tìm chỗ này, có chỗ này con ăn nghe, đừng có chạy lăng xăng nha, người ta đạp
chết tội”.
Con chỉ khởi
tâm thương yêu họ đi, mà rồi từ đó thân của mấy con nó chuyển, nó không còn bệnh
khổ nữa, nó sẽ mạnh. Thương với cái lòng tốt thì nó sẽ đem lại sự bình an cho mấy
con tốt, không có gì.
(27:45) Cũng
giống như Thầy, Thầy sống luôn luôn lúc nào Thầy cũng thương yêu. Cho nên vì vậy
mà thân của Thầy nó mạnh khỏe lắm, 81 tuổi, gần 82 tuổi rồi mà Thầy thấy mình
không bệnh, không đau từ lúc tu hành.
Mấy con đọc
cái cuốn Tạo duyên hóa độ chúng sanh, mấy con thấy Thầy tu từ lúc nhỏ, mà 8 tuổi
đi tu cho đến trải qua một thời gian bốn mươi mấy tuổi Thầy mới chứng đạt, mà
cho tới bây giờ luôn lúc nào Thầy cũng khỏe, không đau.
Phật tử: A
Di Đà Phật. Chúng con chưa đủ duyên được xem cuốn sách đấy ạ!
Trưởng lão:
Tạo Duyên Hóa Độ Chúng Sanh hả con? Thầy Chân Quang Thầy viết về cái câu chuyện
tu tập của Thầy từ bắt đầu đi tu vào từ tu thiền định vào từ Hòa thượng Thanh Từ
(Thiền Tông), cho đến khi mà Thầy lên Hòn Sơn tu tập một mình, rồi khi về Trảng
Bàng, cái thất của Thầy là cái nền chỗ ông Phật nằm đó. Hồi đó có cái nền đất
Thầy cất lên đó, bây giờ để ông Phật nằm làm cái di tích, cái di tích ở chỗ Thầy
nhập thất. Thầy ở đó mà Thầy nỗ lực.
Còn cái chỗ
nhà này là cái chỗ mà thờ mẹ Thầy đó, cô Út cất sau đó, là cái chỗ nhà thờ mẹ
Thầy. Hồi đó là cái thất của mẹ Thầy, ở đó bà nấu cơm, bà mang ra thất cho Thầy
nhập thất Thầy tu. Thầy tu ở đây cho đến khi mà chứng đạo vậy đó. Tức là chủ được
sự sống, chết. Đó là cái nền thất con.
(29:03) Phật
tử xin sách Thầy.
Cho sách Tạo
Duyên Cứu Độ Chúng Sanh cho các Phật tử.
Phật tử xin
sách Thầy và chữ ký – Chụp ảnh cùng Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét