42-TỰ LỰC, NHƯ LÝ TÁC Ý ĐUỔI BỆNH
(30:08) Hôm
nay, Thầy nhắc thêm một giai đoạn kế tiếp chúng ta có thân là phải có bệnh, cái
thứ nhất đó là muốn đẩy lui bệnh ra khỏi thân là đặt trọn niềm tin vào đức Phật.
Đức Phật nói: "Có Như Lý Tác Ý thì lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã
sanh thì bị diệt". Bây giờ cái thân của chúng ta nó hiện ra cái tướng đau
nhức cái đầu, đó là lậu hoặc đã sanh, mà bây giờ có tác ý đó thì nó bị diệt.
Cho nên vì vậy mà muốn diệt nó thì mấy con nói: "Thọ là vô thường, hôm qua
không đau mà nay đã đau, cái đầu mà nhức đầu này phải theo cái hơi thở mà ra,
hay hoặc theo cái tâm bất động thanh thản mà ra", thì mấy con nhắc rồi mấy
con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thì bắt đầu mấy
con ngồi yên lặng, còn thấy nhức đầu thì mấy con tác ý: "Cái đầu đau này
phải theo cái tâm bất động, thanh thản mà ra" rồi mấy con ngồi yên lặng,
thanh thản được một chút; vẫn thấy nhức, mấy con tác ý nữa, cứ tác ý mãi cho đến
khi năm phút hay là mười phút trôi qua thì bỗng nhiên mấy con sẽ thấy hết, đó
là cái Tín Lực nó đẩy lui; cái lòng tin của mình.
Cái lòng tin
đó thường thể hiện như thế nào? Người ta nói tôi tin thế này, tôi tin thế kia
nhưng mà cái người đó tác ý có câu, hai câu, cái người đó có tin hay không?
Nghĩa là cái người mà ngồi trì chí mà từ một phút cho đến năm phút, cho đến mười
phút, hai mươi phút vẫn tác ý một câu đó gọi là đức tin, mình tin mình mới làm,
còn mình không tin mình không làm mấy con. Có phải không?
Cái đức tin
nó trừu tượng nhưng nó thể hiện qua cái hành động của nó. Nói tôi tin Phật
nhưng mà sự thật ra đức Phật dạy mình, bảo mình tác ý như vậy mà mình tác ý có
vài ba lần thôi mình nghỉ mình không tác ý nữa, thì như vậy có tin không? Không
có tin, tôi nói tin Phật mà tác ý có năm, ba câu vậy cái thôi rồi, đủ rồi à,
như vậy là cái lòng tin mình ít quá.
Còn tin Phật
là phải ôm chặt, ôm hoài, nghĩa là lúc nào cũng tác ý, chừng nào hết đau đầu
thôi. Đức Phật đã nói mà: "Lậu hoặc đã sanh thì bị diệt", thì bây giờ
mình tác ý nó chưa hết thì tác ý nữa chứ sao, cho nên tác ý tới cuối cùng thì
nó hết, mà mình có tin thì hết bệnh. Cho nên ở đây có một số người tin Thầy,
cho nên họ về họ làm hoài, tác ý mới một phút chưa hết, hai phút chưa hết, ba
phút sẽ hết. Còn chúng ta mới có một phút chưa thấy hết cái: "thôi chắc
không hết đâu, thôi đi bác sĩ chắc ăn” hoặc " ra kia mua gói thuốc cảm chắc
ăn hơn chứ để ngồi đây nhức đầu quá". Các con thấy cái đó là mấy con không
tin rồi, mà mấy con tin mấy con cứ ngồi tác ý hoài. “Hôm nay ta tin Phật, ta phải
đuổi bằng cái lực của ý thức”, tác ý cho đến khi mấy con thấy 1 phút trôi qua
chưa hết, hai phút, ba phút là sẽ hết liền tức khắc. Mà nếu mà cỡ không hết:
"Tao ngồi đây suốt một ngày đêm coi thử coi hết không?” Mấy người đó chịu
tin Phật, một ngày mà làm như vậy là cái người đó tin dữ lắm mấy con, tin lời
ông Phật. Chỉ ông Phật là người không dối trá, thành thật nói để cho chúng ta
được giải thoát mà không tốn một đồng xu thì ít ra tâm mình cũng được giải
thoát, không lẽ ông Phật nói láo hả mấy con?
Ông Phật đã
có bài kinh Lậu Hoặc, mà lời dạy này không lẽ ông Phật dạy chúng ta sai sao,
nói láo sao? Rõ ràng, và khi mà Thầy dạy người nào tin họ sẽ cứu mình, cả bệnh
ung thư còn hết nữa mấy con, chứ chưa nói có chút bị cảm, bị cảm mà hét nó một
hơi chắc cũng chạy mất. Trời nắng mà bị cảm, hay là trời mưa mà bị trời mưa thì
chỉ la nó hơi, bao nhiêu mồ hôi nó toát liền, đuổi nó một hơi thì nó tập vã mồ
hôi ra nó hết. Còn cái bệnh ung thư nó khó hơn, nhưng mà người ta vẫn tác ý nó
hết mà mấy con. Thầy nói cái thân mà người ta đứt mạch máu não mà người ta bán
thân người ta, nó liệt hết nửa người mà bền chí tác ý là nó phục hồi lại cái
thân mấy con. Cái sức của Phật pháp thật hay mấy con, cái Tín Lực thôi chứ mấy
con chưa Thiền Định đâu.
Còn bây giờ
tới cái giai đoạn Thiền Định, mấy con sẽ chiến thắng bằng cái Thiền Định, mấy
con phải nhiếp tâm, nhiếp tâm cho đừng có cái niệm khởi trong đầu của mấy con,
đó là nhiếp tâm. Khi nhiếp tâm trong ba mươi phút mà không niệm khởi thì mấy
con sẽ tập an trú, phải không? Mấy con tập an trú, mà khi thân tâm mấy con được
an trú đó thì làm sao mà có bệnh nào mà lọt vô, đã an trú rồi thì bệnh vô ở chỗ
nào được? Cho nên chúng ta tập an trú không có bệnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét