41-TÁC Ý ĐUỔI BỆNH
(26:23) Phật
Tử 6: Con kính bạch Thầy! Cho con hỏi. Hôm nọ, Thầy bố trí cho con là như thế
này: “Bây giờ không tu được, chỉ ngồi tác ý bệnh thôi”, mà con tác ý đến nay
cũng chưa khỏi, bệnh nó cứ vẫn còn đau. Thì cho con câu nào thưa Thầy.
Con thưa Thầy,
là hôm nọ Thầy bảo không tu hành gì cả, con cứ tác ý: “Bệnh ở trong thân nhiều
thì ra, không bệnh thì vào”, thế rồi con tác ý như thế là con tác ý suốt ngày
nhưng mà nó cũng chưa khỏi. Ngày hôm qua nó đau quá, thế là cô Út phải cho con
đi tiêm. Thế là mấy hôm nay thì con bạch Thầy nó vẫn còn đau, nhưng nó cũng đỡ
hơn so với mọi hôm. Con bạch Thầy chỉ cho con câu pháp gì để con tu cho nó khỏi
bệnh.
Trưởng lão:
Con bền chí đi con, một tuần lễ chưa hết, hai tuần lễ sẽ hết. Bền chí: “Tao cho
mày chết đi, chứ ở đó mày đau, mày phải đi ra khỏi thân tao đi”. Con cứ mạnh mẽ
con, nó càng đau, càng bệnh con chỉ mạnh mẽ: “Cho mày chết đi, tao không sợ
đâu!”. Con mà run sợ một cái là nó lấn át con liền, phải không? Con đừng có sợ!
Phật Tử 6:
Thế con bạch Thầy, là con cứ tập đúng câu của Thầy, con bạch Thầy là con bảo
như thế này: “Tất cả các bệnh trong thân theo tay phải mà ra, thân không bệnh
theo tay phải mà vào”. Xong rồi con lại: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Thì con bạch Thầy như thế có đúng
không ạ?
Trưởng lão:
Đúng! Rồi bắt đầu con cứ tập hoài, tập nhiếp tâm, đừng có để cho một niệm gì khởi
trong đó. Bây giờ, nó đau nhức cách gì, nó khởi ra: “Bây giờ phải đi bác sĩ hay
này kia? Không! Nhất định là không đi, chết bỏ!”.
Phật Tử 6: Bạch
Thầy, hôm nọ con đau quá con không thể nào đi được, thế là cô Út cô bảo: “Thế
không được, phải đi bệnh viện”. Thế là cô Út cho con đi.
Trưởng lão:
Con làm gan một bữa cho nó chết đi, cái nó hết bệnh à, chứ còn con còn sợ thì
nó không hết đâu.
Phật Tử 6:
Con cũng cố một ngày con đi một lần kinh hành, nhưng mà con lại tác ý câu như
thế này, hôm nọ Thầy bảo là: “An tịnh tâm hành…an tịnh thân hành…”, thì không
có câu tiếp khởi chỉ có đọc là: “Thư giãn tôi biết tôi đang thư giãn”; “An tịnh
thân hành tôi biết tôi đang thư giãn”; “An tịnh tâm hành tôi biết tôi đang thư
giãn”; “Với tâm định tĩnh tôi biết tôi đang thư giãn”. Con bạch Thầy như vậy có
đúng không?
Trưởng lão:
Không, bây giờ con đừng có thư giãn gì hết, mà cứ đối trị bệnh thôi, một cái
câu tác ý bệnh thôi: “Tất cả bệnh trong thân theo cánh tay mà ra” đưa ra, “thân
không bệnh này theo cánh tay mà vào”, có vậy thôi. Mà nó đau nhức: “Tao cho mày
chết! Ở đây theo cánh tay mà ra” thì con đưa ra; thân không bệnh đưa vào” cứ vậy,
nhiếp như vậy đó. Cứ đưa ra, đưa vô mà theo câu tác ý đuổi bệnh, đừng có câu gì
khác nữa hết, chỉ duy nhất câu đó thôi, ôm chặt cái câu đó đuổi bệnh. Chứ còn
con ôm lúc thì tác ý câu này, lúc thì tác ý câu kia, mà thân mình đang bệnh,
con hiểu không?
Đang bệnh
thì chỉ duy nhất chỉ có một câu tác ý bệnh, nhiếp tâm cũng ở trong câu tác ý bệnh,
mà an trú tâm cũng ở trong câu tác ý bệnh, chứ không có ngoài câu đó được. Bởi
vì, thân bệnh thì phải ôm cho chặt cái câu đó, cái câu đó là pháp Như Lý Tác Ý:
“ Lậu hoặc chưa sanh thì không sanh, mà đã sanh thì phải diệt”. Có vậy thôi!
Bây giờ, nó
sanh con nó đau nhức trong thân thì nó phải diệt, nó không thể còn. Hiểu chưa?
Cho mạnh mẽ, cho gan dạ đi.
(29:53) Phật
Tử 6: Dạ thế hôm nào nó mỏi mệt thì con đi kinh hành có được không ạ?
Trưởng lão:
À, nó mỏi mệt thì con đi kinh hành, mà thấy không mỏi mệt thì con cứ nghỉ con
cũng tác ý đuổi bệnh nữa, con nằm nghỉ cũng đuổi nữa, bởi vì cái thân bệnh phải
đuổi nó.
Phật Tử 6:
Thế con bạch Thầy, khi nằm mình cũng là ra theo cánh tay ra, tập thế.
Trưởng lão:
Ra, cũng vậy. Còn không mà con không đưa ra được thì con nương vào hơi thở,
theo hơi thở mà ra. Đó có vậy thôi, mình thay đổi, mình thay đổi. Nhớ ôm cho chặt
cái đó thì con sẽ hết bệnh, ôm lỏng lẻo thì nó không hết bệnh, ôm phao vượt biển
mà ôm phao không chặt thì nó rớt dưới biển chết à!
Phật Tử 6: Dạ,
con xin Thầy con ra.
Trưởng lão:
Rồi, rồi. Con ra đi con. Rồi, xong hết rồi. Con ráng con tu tập con. Ráng tu tập
cho tốt con! Con nhớ ôm cái câu tác ý đó mà đuổi bệnh thật sạch con, nó sẽ hết
bệnh đó con, nó không có gì đâu mà sợ.
Phật Tử 7:
Kính bạch Thầy trước nhất con cảm ơn Thầy đã truyền cho cái pháp đuổi bệnh, mà
trước nhất là con đuổi được bệnh thần kinh, và một số bệnh khác. Con cảm ơn Thầy,
về phướng pháp đuổi bệnh.
Còn cái thời
khóa tu, con trình với Thầy để coi có đúng hay không, để Thầy chỉ dạy cho con
biết con tu tập thêm.
Thường thường
buổi tối tức là trong bốn thời, con thường thường đi kinh hành mười bước, ngồi
xuống hít thở năm hơi, và con cũng nương theo cái hơi thở mà con tác ý con đuổi
bệnh. Ngoài ra con lấy sách con đọc, còn không lấy sách đọc thì con ngồi chơi,
nếu mà có khởi niệm gì trong cái Tứ Chánh Cần, nếu mà khởi niệm gì ác, khởi niệm
bậy thì con mình đuổi nó đi, còn cái gì thiện con tăng trưởng lên. Con tu tập vậy
có đúng hay là sao, hay sai sao nhờ Thầy chỉ dạy con.
Trưởng lão:
Thôi bây giờ con còn bệnh hay hết bệnh nè?
Phật Tử 6: Dạ,
con hết bệnh rồi.
Trưởng lão:
Hết bệnh rồi thì mới tập nhiếp tâm và an trú, và xả tâm. Như hồi nãy giờ Thầy dạy
đó, nhiếp tâm là từng hơi thở tác ý, từng hơi thở, cứ mỗi lần tác ý là hít thở,
mỗi lần tác ý là hít thở. Bây giờ chỉ lo nhiếp tâm vậy đi cho đạt 30 phút. Được
chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét