105-PHƯƠNG PHÁP ĐỐI TRỊ BỆNH ĐAU VÀ THAM SÂN SI
(05:25) Trưởng
lão: Mà nếu nỗ lực tu nữa thì họ chuyên tu nữa. Thí dụ chẳng hạn Thầy dạy:
Biết cái tâm mình dễ sân lắm, ai nói gì trái ý mình thì mình dễ sân lắm. Thì
hàng ngày mình tập, mình biết không ai động tới nó thì nó không sân mà hễ có động
tới thì nó dễ sân. Thì mấy con đã biết mình có cái tật như vậy rồi, thì do vì vậy
mình tập tu. Mình tập tu thì hàng ngày mình quán: "Quán từ bỏ tâm
sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra".
Đức Phật đã
cho mình cái phương pháp để cho mình hết sân mà. Thì mình cứ tập trong một
tháng, hai tháng cho đến ba tháng thì các con sẽ thấy người ta chửi mình không
giận tại vì mình đã tập. Bởi vì khi mình “quán từ bỏ tâm sân tôi biết
tôi hít vô”, mấy con đơn giản cái câu nói một lần thì nó chưa hết đâu,
nó chưa từ bỏ đâu, hai lần nó cũng chưa từ bỏ đâu, một vạn lần, một triệu lần.
Thì như vậy trong khoảng mấy con tác ý như thế này, ví dụ như: "Quán
từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra".
Rồi mấy con nương theo hơi thở hít vô, thở ra năm hơi thở, rồi mấy con tác ý nữa.
Mà một ngày mấy con tu ba mươi phút hay là một giờ, thì mấy con thấy nó bao
nhiêu cái câu tác ý đó không? Bao nhiêu cái lời tác ý đó?
Mà nó nhiều
cái lời tác ý như vậy đó cho đến khi mà cái tâm sân của mấy con nó không còn ở
trong tâm mấy con nữa. Cái sân nó hết, thì lúc bấy giờ cái ý thức lực mà con
tác ý nó thành một cái lực. Lúc bây giờ người ta chửi mấy con thấy mấy con
không giận nữa, thì đó là nó thành một cái lực rồi mấy con. Nó thành một cái lực,
một cái lực thật sự. Đó, mấy con thấy rất là tuyệt vời.
(07:05) Cũng
như bây giờ, mấy con thấy cái thân này nó dễ bệnh đau chứ gì. Mấy con muốn đối
trị bệnh của mình, đâu có phải khó đâu, nó có phương pháp mà. Mấy con
nói: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi
biết tôi thở ra". An tịnh tức là cái thân nó phải an ổn và thanh tịnh.
Tức là không bị đau nhức nữa. Các con hiểu điều đó không? Cái ý nghĩa của cái
câu mà đức Phật dạy đó.
Cho nên mình
nương vào câu đó thì mình tác ý như vậy. Rồi mình hít thở năm hơi thở rồi mình
tác ý. Mình hàng ngày mình ngồi mình tu chơi vậy thôi chứ mình có làm gì đâu cực
khổ. Đâu phải ngồi thiền, ngồi trên ghế như Thầy cũng được, ngồi xếp bằng bán
già cũng được, kiết già cũng được. Ngồi cách nào cũng được, chỉ cần tác ý đó
thôi. Mình tu cái tâm chứ đâu phải mình tu cái thân sao. Cho nên mình phải ngồi
kiết già chi cho đau chân mình cho nhiều. Nhưng khi mà mình tu tập được rồi, kết
quả của nó rồi, thì lúc bây giờ mình mới ngồi mấy giờ tác ý bảo thân an ổn thì
nó an ổn. Mình ngồi năm, bảy giờ đồng hồ không đau nhức gì hết. Chứ còn mấy con
bây giờ mà ngồi chéo chân kiết già chừng nửa tiếng đồng hồ nó đã tê, đã đau.
Phật tử 1: Dạ, không chịu nổi Thầy ơi.
Trưởng
lão: Đó, còn bây giờ
mấy con đã tập cái câu đó rồi, nó thuần thục rồi, cho nên vì vậy mà mấy con chỉ
cần nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra". Rồi mấy con nương vào hơi thở, hít vô, thở
ra, phải không? Rồi mặc dù bây giờ mấy con ngồi ba mươi phút nó có tê mà mấy
con cứ yên tâm, cứ kệ đi rồi mấy con cứ hít vô, thở ra thì năm ba hơi thở mấy
con nhiếp được ở trong hơi thở thì bắt đầu nó hết đau. Đó, nó hay vậy đó chứ.
(08:40) Rồi
bắt đầu bây giờ đây là cái đau mà do mình ngồi mình tác ý đã hết rồi, còn bây
giờ cái đau bệnh trong thân của mình. À bây giờ nhức cái đầu, đau cái bụng này,
mấy con cũng vậy: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra". Mặc dù nó đau nhức cái đầu kệ nó,
mình cứ biết hơi thở với an tịnh thân thôi. Một hơi cái đầu nó mất đau. Các con
thấy pháp Phật nó hay mà tại sao mình không tập!? Mình tập làm chủ có tốn tiền,
tốn bạc gì đâu. Các con thấy có khỏe không, sung sướng không? Vậy mà không biết
tu tập thì quá dở.
Đó là mấy
con thấy làm chủ gì, chứng được cái gì? - Chứng cái tâm mình không sân này, là
do mình quán từ bỏ tâm sân, quán ly sân từ bỏ nó mà. Bây giờ nó không sân nữa
thì rõ ràng mình làm chủ được cái tâm. Mà khi nó không sân rồi thì nó tỉnh táo,
nó không bị hôn trầm, thuỳ miên. Mà cái sân chưa có, chưa dẹp được, mà cái tướng
sân nó dễ nhận.
Còn cái tướng
si mấy con cũng dễ nhận lắm. Ngồi đâu nó yên lặng cái mình buồn ngủ, gục tới gục
lui. Đó là tướng si. Cho nên khi mà người nào theo Thầy thì phải tập phá hết
cái hôn trầm, thuỳ miên, cái tướng si đi. Giờ nào Thầy cho ngủ là ngủ, mà giờ
nào Thầy không cho ngủ là phải thức, phải thức ôm pháp mà phá cho sạch. Khi phá
được tâm si thì nó tỉnh lắm mấy con. Nó ngồi nó không buồn ngủ nữa. Mà nó ngồi
buồn ngủ nữa thì mình ngồi tác ý, mình tu tập mấy cái kia nó dễ. Chứ ngồi đây
nó hơi lười biếng, nó buồn ngủ rồi, nó gục tới, gục lui thì hết nhớ tác ý rồi.
Con hiểu chưa? Cho nên vì vậy mà phá được cái tâm buồn ngủ, phá được cái tâm buồn
ngủ thì nó không ngủ phi thời.
(10:12) Còn
về đây tại sao mà Thầy dạy cho ăn ngày một bữa mà không cho ăn hai, ba bữa? -
Là tại vì ăn ngày một bữa là ly tham mấy con, ăn hai ba bữa nó còn tham ăn. Mà
nó tham ăn thì nó tham đủ thứ hết à. Còn mình ly tham, ăn ngày một bữa riết rồi
nó hết tham. Tham gì được? Tham có để ăn nhiều được đâu, cho nên riết nó hết
tham mấy con, cho nên nó ly tham.
Rồi ly được
cái hôn trầm, thuỳ miên tức là ly si, ly cái tâm si của mình. Mà ly cái tâm si
của mình mà mình lại tu tập để xả tâm sân của mình thì nó xả tâm sân, coi như
mình làm chủ được đời sống. Không có tham, không có sân, không có si nữa, thì
ngồi lại, lúc bấy giờ cái tâm mình nó tỉnh táo thì mình ngồi lại mình giữ tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự nó mới được. Chứ còn nếu mình còn tham, sân, si
thì mình giữ nó không được. Mà chính cái Niết Bàn của Phật là cái trạng thái vô
lậu, cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét