Thứ Tư, 31 tháng 5, 2023

104-TÁC Ý DIỆT LẬU HOẶC VÀ LÀM CHỦ BỆNH

 

104-TÁC Ý DIỆT LẬU HOẶC VÀ LÀM CHỦ BỆNH

(23:25) Trưởng lão: Cho nên nó rõ ràng đó, mà mình nhập vô không được. Nó cứ chạy ở ngoài không à, nó ra ngoài không. Thành ra nỗ lực tu một thời gian có sáu tháng vô, rồi mặc sức ở trong đó mà mà hưởng sự bình an, an lạc trong đó. Ai cũng được hết người nam, người nữ cũng được, mà phải tu. Phải khép mình cho chặt, mà tu phải nhiệt tâm. Bởi vì đức Phật dạy mà, đức Phật dạy cái câu rất cụ thể rõ ràng: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh và đã sanh thì bị diệt”.

Lậu hoặc là cái sự đau khổ, tâm phiền não đó là lậu hoặc, tâm giận hờn đó là lậu hoặc, phải không? Còn thân mà đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia đó là lậu hoặc. Mà giờ có lậu hoặc thì tác ý, thì nó sẽ hết. Tức là thân mình bệnh đau thì mình tác ý hết. Tâm mình khởi niệm tác ý cũng hết, hoàn toàn hết. Thì do đó bây giờ nó hết rồi thì ngồi chơi. Mà có cái pháp Như Lý Tác Ý à! Mà tu không được thì Thầy nói quá dở!

Như Lý Tác Ý như thế nào? Ví dụ như bây giờ, cái tâm mình ngồi lại nó hay khởi niệm này niệm kia, thì nó đâu có an. Nó dễ dàng lắm chứ không có gì đâu, đức Phật dạy cho mình có bài bản, có phương pháp mà: “An tịnh tâm hành”, an tịnh tức là thanh tịnh, cái tâm mình thanh tịnh. Mà an ổn, cái tâm nó an ổn. Nó không có khởi niệm này niệm kia gọi là an tịnh. “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô thở ra năm hơi thở, rồi tác ý như vậy.

Ngày ngày tập như vậy, sau đó nó quen rồi, cái nhắc nó “An tịnh tâm hành”. Cái ngồi im lặng như vậy không có gì hết, thì thấy nó thở ra thở vô nhẹ nhàng. Mình không tập trung hơi thở đâu, mà thấy rõ ràng nó không niệm nữa. Có phải không? Phải hạnh phúc không? Tại vì có pháp mà, tại mình không tu. Tu đúng, thì mình dẫn nó vô, nó vô đúng. Còn mình tu trật mình dẫn nó không vô. Bảo nó an chứ nó không chịu an đâu, nó cứ nghĩ cái này cái kia.

Cái thân mình cũng vậy, mình muốn cho nó ngồi đừng bị tê, bị đau nhức thì mình phải tập. Thì tập nó có cái bài pháp tập. Cái câu mà đức Phật đã chọn sẵn cho mình gọi là trạch pháp ra cái câu, chọn cho mình cái câu rồi. Thì bây giờ mình lấy cái câu đó đó, thì mình tác ý ra. Thì Như Lý Tác Ý mà, như cái lý đạo mình tác ý mà, “An tịnh thân hành”. Hồi nãy “An tịnh tâm” phải không? Bây giờ cái thân. Thân mình ngồi nó đau nhức hoặc tê lâu quá thì mình nhắc nó: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi hít vô thở ra năm hơi thở, tác ý một lần nữa, năm hơi thở tác ý.

Cứ siêng năng ngày ngày tập vậy. Tới chừng cái câu tác ý: “An tịnh thân hành” nó hiệu quả rồi, bắt đầu mình tác ý một cái bệnh đau trên thân mình nó hết. Tại vì nó có lực. Còn mình chưa tập thì nó đâu có lực, thành ra mình đuổi không đi, phải không? Phải hiểu như vậy. Thầy nói tập sáu tháng một câu này đi, sáu tháng đi, chừng đó có thân bệnh đuổi đi hết. Chỉ có sáu tháng mà đuổi được bệnh khỏi tốn tiền, không phải sướng hay sao? Đi nằm nhà thương bộ sướng lắm sao? Mình bệnh đau, nằm nhà thương, vợ con phải đi theo nuôi. Có phải báo không? Chứ sướng gì.

Còn bây giờ, mình ở nhà, bây giờ nó đau bệnh, mình nằm ở trên giường vợ con không có lo gì hết. Tao chỉ cần tác ý một chút, tao đi chơi, không có đau nhức, có phải sướng không? Mà không có tốn đồng xu đồng điếu nào hết, mà tại sao không tập? Sáu tháng tập có câu à mà làm sao không kết quả. Ngày nào tôi cũng tập, giờ nào tôi cũng tập. Lúc nào hễ tôi rảnh đi làm gì chút thôi, vô tôi nhớ tôi tập cái câu đó. Tập hoài, tôi nhiệt tâm, tôi tác ý hoài cái câu đó.

Tôi nương hơi thở tác ý. Nương hơi thở, không ngờ là nó trở thành một cái lực, ý thức lực. Cái lực Dục Như Ý Túc mà. Mình muốn cái thân không đau, cái mình tác ý, cái nó không đau. Còn bây giờ mình không tập luyện, cái ý thức của mình nó không có lực. Cho nên bảo gì cái thân không nghe. Đau bảo hết đau nó không có chịu nghe, không hết. Còn người ta tu tập rồi, người ta bảo nó đừng có đau nó không đau, không phải hạnh phúc sao?

Mình có của cải tài sản, mình có cái lực như vậy, tại sao sao mình không tập luyện để cho có cái lực? Người nào cũng có, chứ Thầy thấy người nào cũng có hết. Nam cũng có, nữ cũng có, ai cũng có biết tác ý chứ gì? Bây giờ cái câu mà Thấy nói: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, thì người nào đọc cái câu đó cũng được hết. Tức là cái ý thức của chúng ta tác ý cái câu đó ra mà, người nào cũng làm được hết. Tại sao chúng ta không làm, để chi tốn tiền thuốc?

Đi bác sĩ rồi vợ con cực khổ, hay hoặc là chồng con phải lo lắng cực khổ, có phải không? Đâu có sung sướng gì. Đi xuống bệnh viện Chợ Rẫy nằm sung sướng gì đâu. Khổ! Vậy chứ mà bây giờ xuống bệnh viện Chợ Rẫy không có giường nằm nữa chứ, cứ xúm nhau mà nằm cho chật hết. Điên gì có pháp mà không chịu tập.

(27:55) Cũng như từ giờ nào tới giờ các con biết, Thầy tám mươi mấy tuổi rồi mà giờ Thầy không có bệnh đau gì. Tại vì có pháp, mà dám vô bệnh. Bệnh Thầy hét tiếng cái nó đi mất. Còn mấy con đâu có hét được đâu, đuổi không được. Cho nên vì vậy, mấy con thấy hạnh phúc lắm mấy con! Phải tập. Thầy thấy mấy con ngồi xung quanh đây, người nào cũng có làm được hết, không có người nào mà không làm được. Nhỏ cũng làm được, lớn cũng làm được, già cũng làm được.

Mà chắc chắn là mấy con sẽ có bệnh tới, nghĩa là người nào cũng có bệnh. Bởi vì có thân là phải có bệnh thôi, không người nào trật. Cho nên bây giờ chúng ta chuẩn bị để khi có bệnh là chúng ta đuổi, không được trễ. Cho nên những người mà về đây mà tu tập mà bệnh bệnh, Thầy nói đầu tiên phải đuổi bệnh cho rồi, mới tu. Mạnh mới tu chứ, đau ốm làm sao tu được? Bây giờ lấy cái pháp này đi, tập đuổi bệnh. Đuổi chừng nào được hết bệnh, bình phục bệnh rồi Thầy sẽ dạy. Chứ tu mà, xin tu, mà đau bệnh, tu cái gì?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT

  414- CÁCH THỨC ĐỐI TRỊ BỆNH TẬT (59:10)  Phật tử 1:  Dạ thưa còn một câu hỏi nữa, do bà, coi như là cái này của Từ Tâm Tịnh. Thưa Từ Tâm T...