33-NĂNG LỰC CHỮA BỆNH CỦA
TÂM TỪ
(28:28) Phật
tử nam: Kính bạch Thầy! Ni cô Nhân, là con thấy là chữa bệnh, đông người chữa
lắm. Ở trong tỉnh, rồi ở nơi xa các tỉnh khác đến chữa. Có khi con ra chùa con
thấy một góc sân toàn ra để đấy, Thầy thì đi vắng, nhưng mà người, con bệnh thì
ở đầy góc sân, thế mà lá thì chỉ có hai ba thứ thôi, chứ không có nhiều. Toàn
chở người để lên rừng nhặt lá về, mà cũng chỉ hai ba lá. Thế mà bệnh nào cũng
chỉ hai ba lá như thế thôi, nhưng bệnh thì lại hầu hết khỏi, những bệnh nan y
cũng khỏi nên họ cứ kéo đến ầm ầm. Bạch Thầy cái chỗ này là chữa như thế là thế
nào? Con cũng không hiểu được?
Trưởng
lão: Đó là một
cái duyên của nhân quả, mọi người đều sống nhân quả thương yêu. Với hôm nay con
đã thực hiện trong một ngôi chùa với cái lòng từ, thương yêu. Từ đó do tâm từ,
tâm bi của con thực hiện mà những người được đến con hốt thuốc lá, chẳng biết
lá gì mà có thể trị được bệnh họ, nhưng trong lòng thương yêu của con rờ tay tới
cành lá nào nó trở thành hiệu lực giúp người. Cho nên đây là qua một cái sức,
cái sức của tâm con, lòng từ bi của con biến thành được phước trị bệnh, cho nên
mọi người uống đều hết. Đó là qua một cái phước, cái phước của tâm từ lòng
thương yêu, nhưng một thời gian sau nó sẽ hết mấy con. Nếu con tiếp tục chữa,
thì con sẽ không còn có hốt một nắm lá mà sao cho họ mà họ uống hết bệnh được.
Lúc bấy giờ tâm từ của con đã cạn rồi, con đang ban lòng từ của con, mà con
không đang tích lũy tu thêm, thì cái từ lực đó nó sẽ mất đi.
Hằng ngày
con dùng cả cái lòng từ của con, con đem con ban cho họ. Cho nên mà nhờ cái
lòng từ đó mà nơi bệnh của họ đã giảm lại. Nếu con không có biết cách tu tập
thì từ trường, năng lực của lòng từ của con nó sẽ giảm, và giảm đi đến lúc nó sẽ
hết.
Ví dụ: Lòng
từ nó giảm đi như thế nào? Người ta thấy, mọi người ở đây hết bệnh, người ta bỏ
tiền trong thùng phước sương, người ta cúng, người ta bỏ rất nhiều tiền, người
nào cũng không thể bây giờ hết bệnh mà làm ngơ, người ta phải bỏ tiền nhiều.
Từ đó tâm
con nó khởi tham tiền, tham danh. Người ta coi mình như một vị Thần, một vị Thần
trị bệnh. Từ đó con sẽ mất đi chánh pháp thực. Chính tiền bạc, chính ăn uống, dục
lạc, ăn ngon. Từ có tiền nó sẽ thay cho con thành ăn uống ngon, rồi từ đó con sẽ
rơi vào cảnh mất hết lòng từ. Pháp thế gian nó dễ lôi cuốn người tu chưa tới
nơi, tới chốn, chúng ta sẽ bị nhiễm (…).
Nhớ lời Thầy
dạy, phải cố gắng thực hiện lòng từ, ban lòng từ mà phải thực hiện lòng từ. Tức
là từ đây về sau những danh lợi tiền bạc, chúng ta không nắm giữ, chỉ còn một
lòng từ. Vì vậy một người tu sĩ, đức Phật có giới luật cấm không cho giữ gìn tiền
bạc, không cho cất giữ tiền bạc. Vì chính tiền bạc làm hư tất cả tu sĩ của Phật
giáo. Con nhớ lời Thầy dạy mà giữ gìn được giới luật nghiêm chỉnh và lòng từ
con đầy đủ, thì Thầy mong rằng mọi người không đau khổ, cái phước đó mới đúng
chánh pháp.
Hôm nay có
duyên gặp Thầy, Thầy giảng dạy những điều như thật, để mấy con biết mà sống, sống
mà để tu hành, không khéo để uổng một đời tu hành, rồi bị danh lôi cuốn mình
trong vòng danh lợi, thì cuộc đời tu hành mất hết (…). Rất sợ, người tu hành rất
sợ tiền bạc và danh lợi, rất sợ, thì chúng ta mới tránh khỏi (…). Thôi đến đây
mấy con còn hỏi Thầy nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét