402-ĐIỀU LÀNH THỨ TƯ:
KHÔNG NÊN
NÓI DỐI
Nói dối là
nói không đúng sự thật, chuyện có nói không, chuyện không nói có. Sống trong xã
hội, người nào nói dối là tự mình làm mất lòng tin của mọi người.
Nói dối rất
tai hại cho sự chung sống, nói dối quen miệng trở thành cái tật thì rất khó diệt
trừ. Nói dối mà người ta biết được thì kể như mình bị cô lập, không còn ai muốn
thân cận với mình; nghĩa là nói dối sẽ làm cho uy tín mình không còn nữa.
Hòa thượng
Thiện Hoa dạy: “Người ta ở đời, dù nói đùa chơi cũng không được nói
dối, vì lẽ nói dối mà người ta biết mặt, về sau có nói thật người
ta cũng không tin. Nhất là người tu theo Phật giáo lại càng không nên nói dối,
vì nói dối cho rằng mình chứng Thánh hay đắc đạo thì tội lỗi càng to lớn. Bởi
nói như thế sẽ phạm tội đại vọng ngữ”.
Tội đại vọng
ngữ sẽ đọa vào ba đường ác. Kinh Vị Tằng Hữu Thuyết Nhân Duyên có kể câu chuyện
năm vị tỳ kheo giả làm người tu hành đắc đạo. Họ đến một vùng đất lạ, cất một
cái bụt cao, che phướn, che lọng, rồi một người lên ngồi nghiêm trang, mắt lim
dim, còn bốn người kia đi vào làng kêu gọi mọi người đến xem có một vị tiên tu
hành đắc đạo, nếu ai đến lễ lạy, cúng dường sẽ được nhiều phước báu. Cứ thế mà
họ thay phiên nhau đi quảng cáo đồng bạn của mình để được cúng dường. Kiếp sau
đó, vào thời đức Phật còn tại thế, có bốn người khiêng kiệu và một người bảo vệ
kiệu của Hoàng hậu đến nghe Phật thuyết pháp. Khi Hoàng hậu đi nghe pháp thì cởi
bỏ vòng vàng, nữ trang để trong kiệu. Năm người phụ trách kiệu xe thì nằm ngủ;
ăn trộm đến ăn cắp tất cả nữ trang của Hoàng hậu. Quân lính cho tra khảo, đánh
đập tàn nhẫn. Bà đến thỉnh ý Phật về nhân duyên gì mà có chuyện như thế. Đức Phật
đáp rằng năm ông đó kiếp trước là năm thầy tu giả mạo, còn bà là một tín nữ
sùng đạo, hết lòng cung kính cúng dường họ. Bây giờ họ phải làm lính khiêng kiệu
cho bà để đền nợ trước. Nghe xong, Hoàng hậu vô cùng kinh hãi, sợ
mang tội với thầy nên bảo tha và không cho họ khiêng kiệu nữa. Nhưng họ khóc
lóc, quì lạy năn nỉ: “Xin lệnh bà rủ lòng thương xót, cho chúng con tiếp tục hầu
hạ lệnh bà. Chúng con hứa từ nay sẽ cẩn thận không bao giờ dám ngủ quên như thế…”.
Hoàng hậu thỉnh ý Phật thì đức Thế Tôn trả lời: “Nghiệp báo họ trả nợ chưa dứt
thì làm sao mà họ ra đi dễ dàng được”.
Người nói dối
để cứu người hay vật thì không phạm tội. Trong kinh có kể chuyện tiền thân đức
Phật là một vị sa môn, đang ngồi thiền trong rừng, khi nhà vua và quân lính đi
săn, đuổi theo con nai, đến chỗ đức Phật thì mất dấu. Họ đến hỏi vị tỳ kheo:
“Ông có thấy con nai chạy về hướng nào không?”. Vị thầy tu lẳng lặng không nói.
Quân lính nổi giận la hét và lôi thầy tu đến trước mặt nhà vua. Vua lập lại câu
hỏi trên thì thầy ấy đáp như sau: “Thưa Đại Vương, tôi là kẻ tu hành, giữ gìn
giới luật thì không được nói dối và cũng không được sát sanh. Nếu tôi nói không
thấy là tôi nói dối, và phạm tội khi quân. Nếu tôi nói thật để Đại Vương giết
con nai thì tôi phạm giới sát sanh. Xin Đại Vương tha thứ và cho tôi miễn trả lời
câu hỏi này. Nếu Đại Vương bắt tội thì tôi sẵn sàng chịu chết chứ không thể nào
trả lời cho Đại Vương được”.
Trong lịch sử
Việt Nam, thời vua Quang Trung, khi quân lính truy lùng chúa Nguyễn Ánh, ông phải
chạy vào chùa xin nhà sư cứu mạng. Chùa nghèo và rất đơn sơ, sư đành cho khiêng
một trong ba tượng Phật xuống đất và bảo Nguyễn Ánh lên ngồi trên bàn thờ, thế
chỗ tượng Phật ấy. Khi quân lính đến hỏi: “Nãy giờ ông có thấy ai chạy vào chùa
không?”, thì nhà sư bình tĩnh trả lời: “A Di Đà Phật! Bần đạo bận tụng kinh, niệm
Phật nên không nghe thấy ai cả”. Sau một hồi lục soát, thấy không có ai thì họ
bỏ đi. Nhà sư đã nói dối để cứu mạng người (sau này là vua Gia Long), cũng được
xem là không phạm tội.
Kinh Mười Điều Lành dạy, người không nói dối được “TÁM ĐIỀU LỢI ÍCH” như sau:
1. Được thế gian kính phục;
2. Lời nói nào cũng đúng lý, được người, trời kính yêu;
3. Miệng thường thơm sạch, nói ra có mùi thơm như hoa Ưu Bát La;
4. Thường dùng lời êm ái an ủi chúng sanh;
5. Được hưởng lạc thú như ý nguyện, và ba nghiệp đều trong sạch;
6. Lời nói không buồn giận, mà còn tỏ ra vui vẻ;
7. Lời nói tôn trọng, được người trời đều vâng theo;
8. Trí tuệ thù thắng không ai hơn.
Tóm lại, là
phật tử chúng ta không được nói dối, vì nói dối sẽ làm mình mất đi hai đức hạnh:
UY TÍN và THÀNH THẬT.
Xem thế
chúng ta mới biết lời nói dối là một tai hại rất lớn cho bản thân. Cho nên,
chúng ta dù có chết cũng không bao giờ nói dối.
Nói thật là
tốt nhất, khi một giới luật được đức Phật dạy KHÔNG NÊN NÓI DỐI, thì nó rất
quan trọng cho đời sống của người tu hành. Vì thế, chúng ta luôn luôn nhớ lời dạy
này để không bao giờ nói dối.
Ngày xưa,
khi đức Phật dạy La Hầu La lấy một cái chậu đựng nước để đức Phật rửa chân. La
Hầu La vâng theo lời Phật dạy và bưng vào một chậu nước trong sạch. Khi đức Phật
rửa chân xong liền bảo La Hầu La:
- Nước rửa
chân này có dùng uống được không?
La Hầu La
thưa:
- Kính bạch
đức Thế Tôn, nước rửa chân này không thể dùng để uống được.
Đức Phật dạy:
- Người
nói dối cũng như nước rửa chân, không thể dùng uống được.
Đức Phật
dạy tiếp:
- Này La
Hầu La, hãy đem chậu nước đổ đi.
La Hầu La
làm theo lời Phật dạy và đem chậu vào.
Đức Phật
hỏi:
- Cái chậu
này có thể dùng đựng cơm ăn được không?
La Hầu La
trả lời:
- Bạch Thế
Tôn, cái chậu này không thể dùng đựng cơm ăn được.
Đức Phật
dạy:
- Người
nói dối cũng như cái chậu đựng nước rửa chân, không thể nào dùng được.
Bởi vậy, người phạm giới nói dối thì không bao giờ tu chứng đạo. Giới luật của Phật rất quan trọng trong việc tu hành. Tu hành thì không nên dối gạt người.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét