387- THUỐC CHỮA BỆNH SI TÙY MIÊN DO TU TẬP ỨC CHẾ TÂM
(01:29) Hỏi: Thưa
Thầy! Người ngồi thiền mà cứ gục lên, gục xuống có những tai hại gì? Vị đó có
phải đã vì huân tập si chất sâu dày không? Để không rơi vào trạng thái đó và muốn
phá si chấp đó thì chúng con phải tu như thế nào?
Đây có phải
là kiến kiết sử hay là tùy miên không thưa Thầy? Nếu kéo dài mãi có phải là kiến
tùy miên không? Xin Thầy cho chúng con một liều thuốc nặng mới trị dứt cơn bệnh
này!
Tại sao
thời xa xưa mà có những danh từ: “triền cái”, “kiết sử”, “tùy miên” hay quá vậy?
Nó còn nữa hay không, tương tự như vậy nữa không?
Nghĩa là Hải
Tâm nó nói thì qua cái sự hiểu biết cái danh từ “triền cái”, “kiết sử”, “tùy
miên” mà Phật dùng ở trong kinh điển. Nó xét qua cái tâm của mình thì nó thấy
cái danh từ đó chỉ rất là cụ thể, rõ ràng, cho nên nó quá hay tuyệt, mà nó
không còn biết cái những cái danh từ mà nó tương tự, mà nó hay như vậy nữa
không? Ý nó muốn hỏi Thầy vậy đó.
Thì bây giờ
Thầy trả lời những cái câu hỏi trước của nó:
(02:48) Đáp: “Người
tọa thiền mà cứ gục lên, gục xuống đó là rơi vào trạng thái của xúc tưởng hỷ lạc.
Tu hành như vậy chẳng tu đến đâu, cũng như không có hại gì.”
Nghĩa là tuy
rằng tu như vậy thì không đến đâu, nhưng mà cũng không có hại gì. Ở đây thì như
các con cũng biết là thầy Như Hải, ổng ngồi thiền thì ổng cứ gục lên gục xuống,
mà ổng an ổn lắm, coi như là cái trạng thái tâm ông rất an ổn, mà thân ổng thì
cứ gục lên gục xuống. Lâu lâu ông gục xuống, sát xuống vầy, rồi lâu lâu ông kéo
lên vầy.
Đó là suốt
cái thời gian ổng tu ở đây thì ông bị rơi vào cái điều kiện đó, mà Thầy phá hết
sức mà phá không được.
Bởi vì nó rất
an, cái trạng thái mà gục lên gục xuống nó rất an. Cho nên vì vậy mà người ta
thích lắm, vô được cái trạng thái mà gục lên gục xuống đó là coi như là vào Niết
Bàn của họ rồi đó, cho nên họ thích để mà rơi vào trong đó.
“Tu
như vậy là tu vô ích, mất công phu, uổng cái công tu tập của mình, mà còn mang
thêm cái bệnh nghiện.“
Coi như là
nghiện ngồi thiền đó. Ngồi thiền để mà gục chơi cho nó thoải mái, cho nó dễ chịu,
cho nó an lạc đó, thì đó là mang cái bệnh ghiền, cũng như là người ghiền thuốc
phiện vậy.
“Đây
là một trạng thái si chấp nhiều đời”.
Chớ không phải
trong một đời nay, cái đó là cái trạng thái si chấp.
“Nếu đời
nay không dứt bỏ thì trí tuệ luôn luôn bị vô minh, tà kiến xâm chiếm, đời đời
không hiểu và không tin được Chánh Pháp.”
Nghĩa là
luôn luôn lúc nào họ nghe những cái gì mà tà kiến là họ chấp nhận liền, mà
Chánh Pháp đến với họ thì họ không tin, cái người mà bị si ám như vậy, si chấp
như vậy đó, đây là gọi là si chấp. Cái tâm si của họ nó chấp đắm trên những cái
tà kiến, khó mà có chánh kiến mà khai mở cho họ được.
Cho nên những
người đó mình sửa gì cũng không được hết. Nó bị cái trạng thái đó rồi, nếu mà
các con để kéo dài cái trạng thái gục lên gục xuống như vậy đó, là cái trạng
thái si chấp. Mà trạng thái si chấp đó bây giờ nói gì các con cũng không bỏ nó
được, thì tức là các con đã thành bệnh rồi.
Cho nên đối
với thầy Như Hải, Thầy cố gắng hết sức để cứu ông ra đó, mà cũng không làm cách
gì mà cho ông ra được hết. Cho nên ổng thích ở trong cảnh giới đó. Có nghĩa là
ông nói rằng mình chết thì mình cũng trở thành một cái người mà gục lên, gục xuống,
như vậy là ngon nhất rồi chớ không còn gì hết!
(04:57) “Để
không rơi vào cái trạng thái đó thì hành giả đừng dùng cái pháp tu ức chế tâm nữa.”
Nghĩa là đừng
có rơi vào cái pháp mà mình tu ức chế tâm.
“… mà
hãy dùng pháp xả tâm.”
Nghĩa là bây
giờ đó mình dùng cái pháp xả tâm, hơn là mình dùng cái pháp ức chế tâm. Vì bị
cái pháp ức chế tâm mà mình đi vào cái trạng thái gật lên gật xuống đó.
“Muốn
phá si chấp khi tọa thiền thì phải hướng tâm: “Thân phải định trên tâm vững
vàng, không được gục lên, gục xuống.””
Đó là cái
pháp hướng để nhắc.
“Đây
không phải là kiến kiết sử…”
Bởi vì Hải
Tâm hỏi Thầy. Cái này là cái danh từ của Thầy, Thầy đã biết nó là cái si chấp
chớ không phải là kiến kiết sử hoặc là tùy miên, đó.
“Đây
không phải là kiến kiết sử hay là tùy miên, mà là si tùy miên.”
Cái đó gọi
là si tùy miên, cái si chấp này là si tùy miên, cho nên khi mình vào trong đó rồi
nó gục lên, gục xuống. Nó tùy miên là nó liên tục, nó kéo dài dài dài dài cái
trạng thái đó, cứ mình kéo lên, kéo xuống, gục lên, gục xuống vầy hoài mà thấy
nó thích thú vô cùng lận.
Do đó mình cứ
ngồi để mà mình đi vào trong cái trạng thái si mê đó, gọi là trạng thái si tùy
miên. Có những cái danh từ dùng để chỉ cho chúng ta thấy trạng thái rất rõ
trong kinh điển của Phật.
“Nếu
kéo dài mãi trạng thái này sẽ rơi vào vô ký tùy miên.”
Vô ký tùy
miên tức là nó kéo dài, mình rơi trong cái, mất cái biết của mình luôn, mình ở
trong cái tùy miên và trong cái vô ký luôn. Cho nên ở trong cái trạng thái này,
nó rơi vào thì mình mất tiêu luôn, mà nó tùy miên tức là nó kéo dài cái trạng
thái vô ký đó, mất tiêu luôn ở trong đó.
“Nếu
muốn dùng liều thuốc nặng để trị bệnh này, thì nên xả bỏ loại thiền này, chỉ
còn tu tập Định Chánh Niệm Tỉnh Giác và Định Vô Lậu để diệt ngã xả tâm, ly dục,
ly ác pháp mà thôi.”
(06:51) Nghĩa
là muốn dùng cái liều thuốc mạnh mà trị nó, thì chúng ta bỏ ngay cái pháp này
đi, chớ không phải là còn ngồi tọa thiền nữa, mà chỉ còn cái tu tập Chánh Niệm
Tỉnh Giác, còn có đi kinh hành thôi, với còn tu Định Vô Lậu thôi. Chớ còn cái định
mà ngồi tọa thiền nữa thì không ngồi, dẹp sạch cái tọa thiền. Thì đó là cái liều
thuốc nặng để mà trị người bị bệnh này.
Còn trị cái
liều thuốc nhẹ nhẹ đó, thì họ ngồi nhưng mà hướng tâm để vẫn giữ cho cái thân của
mình cho nó vững, lần lần nó vững trở lại, thì nó cũng giữ vững trở lại được,
vì cái thời gian nó còn ngắn, còn cái thời gian dài thì khó trị lắm. Nếu mà thời
gian người này ngồi bảy, tám tiếng đồng hồ thì khó trị rồi. Còn cái thời gian
mà chúng ta chừng ba mươi phút, một giờ thì chúng ta trị cái thân nó vững trở lại
được, hướng tâm nó vững lại được.
“Trong
Phật pháp có rất nhiều từ chỉ cho tâm lý, trạng thái con người, súc tích không
kém gì những từ “tùy miên”, “kiết sử”.”
Nghĩa (là) ở
trong cái kinh điển của Phật thì nó có nhiều cái danh từ để chỉ cái tâm lý cái
con người của chúng ta. Cái tâm lý và cái trạng thái của con người, nó có những
cái danh từ rất là súc tích, làm chúng ta suy ngẫm, thấy cái từ nó rất là chính
xác, nó cũng như là những cái danh từ “tùy miên”, “kiết sử”.
Nhưng mà tại
vì mình không phải là nhà tâm lý học, cho nên mình ở đây chưa có đem ra một số
từ để mà chỉ, nhưng mà ở đây mình chỉ cho một số danh từ để chỉ cho cái trạng
thái tu hành của mình nó bị rơi vào ở trong đó mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét