377- ĐẨY LUI THỌ BỆNH TRÊN THÂN
(46:55) Phật
tử 2: (…)
Trưởng
lão: Cái đó là
cũng là một cái, bởi vì trên mình có cái nghiệp mình phải vui vẻ mình trả nghiệp.
Còn bây giờ nó bỏ ăn nó không ăn nữa thì nó chết.
Phật tử
2: (…)
Trưởng
lão: Cái đó
cũng là một cái điều kiện không tốt đâu theo Đạo Phật tu của chúng ta, coi như
là mình cái phần nào mình, coi như mình uống thuốc thử coi …
Phật tử
2: Uống hết
cũng không được nữa, cái đó là ung thư gan, uống thuốc không hết.
Trưởng
lão: Trong khi
đó theo Thầy thiết nghĩ cái bệnh ung thư thì thế nào cũng chết thôi, còn có cái
khổ hạnh hơn nữa, cứ sống bình thường vui vẻ. Bây giờ mình phải lấy cái tâm của
mình để đối trị cái bệnh của mình, cái thọ là vô thường, cho nên khi mà Đức Phật
các vị Tỳ Kheo mà bệnh đau thì Đức Phật hỏi ông có thấy cái thân này là vô thường
không, cảm thọ là vô thường, phải không? Cái vị tỳ kheo nói: vô thường… Như vậy
thì ông chết sống ông còn có ngại gì nữa? Có đau bệnh thì cũng không có ngại gì
nữa, tức là ta chấp nhận cái điều đó.
Cho nên vì vậy
trong cái vấn đề tu tập theo Đạo Phật khi có cái thọ mà biết cái bệnh của mình
sẽ không có sống được nữa, vui vẻ chấp nhận hoàn toàn, thì cái bệnh của chúng
ta, Đức Phật có nói mà, khi mà cái thọ nó đến tận cùng cái sức chịu đựng của
thân chúng ta, thì cái thọ sẽ hoàn toàn không làm gì được, chúng ta đừng sợ.
Tâm dao động thì bệnh nó tăng mà tâm không dao động thì bệnh sẽ giảm, dù là bệnh
ung thư. Thầy nghĩ rằng khi một cái cơn đau mà nó đến, người ung thư khi mà họ
đau, đau dữ lắm. Cho nên khi mà đến thì nhất định có những cái pháp hướng: “Thọ
là vô thường, tâm không hề sợ” thì khi mà nhắc được cái tâm thì nó vững
vàng nó không sợ.
Sống chết là
cái sự vô thường không phải là, cái con người ai cũng có sống chết cả không có
làm sao cản được sống chết. Cứ hướng tâm làm sao cho cái tâm nó bất động nó đừng
có sợ, nó đừng có lo, đừng nghĩ là phải uống thuốc này phải ăn cái kia, bây giờ
thấy nó không cần phải uống thuốc, thì cái tâm giữa chừng vẫn giữ cái tâm nó
bình thường, và pháp hướng “Thọ phải đi”, cứ nhắc nó đi thôi. Nếu
mà cái nhân quả của chúng ta nó còn, tất cả cái bệnh này đi, ung thư cũng đi.
Thầy nói cứ về đây Thầy dạy mà nghe lời Thầy ấy, bây giờ bệnh ung thư nè cũng
đi nữa, cũng hết nữa chứ không phải.
Bởi vì cái
tâm lực của chúng ta, mà cái tâm không sợ hãi thì nó hết. Mà bây giờ chúng ta vừa
sợ hãi vừa dùng tâm lực thì không hiệu quả, tại sao? Tại vì vừa uống thuốc để
cho nó hết bệnh tức là sợ rồi, mà vừa dùng tâm lực thì tức là chúng ta kết hợp
hai ba cái cùng nhau, nó không có hiệu quả. Nhất định là bây giờ sống chết nhất
định là lấy tâm mình trị bệnh chứ không lấy thuốc nữa, bởi vì thuốc không thể
trị nữa được, cho nên đừng có uống thuốc nữa, mà chỉ lấy tâm trị. Biết cái bệnh
ung thư thì không thể trị hết, nhưng mà uống nó làm giảm đau hoặc là đỡ vậy
thôi chứ thật sự vẫn chết thôi.
Cho nên vì vậy
mà cứ dùng pháp hướng đi. “Thọ là vô thường, ta không sợ hãi nó”. Bởi
vì nhắc như vậy để cái tâm mình nó vững vàng nó không lay động trước, và đồng
thời “Thọ là phải đi khỏi cái thân này đi, ta sẽ chuyển hóa tất cả những
cái nghiệp khổ này” nhất định là phải giữ giới luật, khi mà đau vậy bị
bắt ăn nhiều bữa nhất định là không ăn. Ăn chỉ một bữa, giữ gìn giới luật
nghiêm chỉnh. Không nghe nghe ca hát không giải trí để cho nó quên cái đau đi,
không nói chuyện với ai hết sống một mình, hoàn toàn im lặng độc cư thì bệnh nó
hết. Thầy nói, nghe tin Thầy đi, bởi vì Thầy đã có những cái trường hợp mà Thầy
trị thân của Thầy, Thầy biết.
(50:38) Phật
tử 2: Dạ thưa Thầy, rồi cái khi đó nếu mà cái phút cuối cùng mà không
có hết bệnh tật mà nó đi thì cái tâm của mình (…)
Trưởng
lão: Tâm lúc
nào cũng thanh thản thì tốt nhất.
Phật tử
2: Lở nó đau nhức
quá thì nó làm sao mà thanh thản được Thầy?
Trưởng
lão: Thì nó đau
nhức mình có pháp hướng mà: “Thọ là vô thường, không có sợ hãi, tâm phải
thanh thản an lạc”, cứ nhắc, cứ nhắc vậy.
Phật tử
2: Nhắc thầm
hay nhắc lớn tiếng hả Thầy?
Trưởng
lão: Ờ mình nhắc
thầm, chứ không cần nhắc lớn tiếng.
Phật tử
2: Cứ dụng công
coi như… làm theo cách đó thì đâu còn ngồi được nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Lúc bấy giờ
đó mình đâu có ngồi, mình bệnh. Đây nè các con xem mình đọc cái cuốn bốn, cuốn
ba của Giáo án tu tập cho người cư sĩ thì có cô Liễu Kim ở ngoài Hà Nội, cô bị
ung thư, mà bảy lần mổ đó. Mà mỗi lần mổ tâm cô rất bình tĩnh cô dùng pháp hướng
của Thầy tâm không hề sợ hãi, con không hề sợ hãi, mà con cũng vẫn sống, vẫn tiếp
xúc bình thường, chồng con nó thấy con sao mà gan dạ bình tĩnh.
Con nói thật
sự ra nhờ pháp hướng của Thầy, mà con bình tĩnh trước mọi đau khổ sự sống chết
của con như là sợi chỉ mành treo chuông. Bây giờ cô viết cái bài này ra cô gửi,
bây giờ cô sẽ còn đi mổ một lần nữa, nếu nó hết là nó hết mà nếu không hết là
cô vui vẻ mà cô sẽ bỏ thân cô đi. Cô nhắc lại cái quá trình mà cổ dùng cái pháp
như lý tác ý đó, tâm cũng bình tĩnh, trước khi mà lên ca mổ thì ai cũng sợ, cô
không sợ. Cô coi thường tất cả nguy hiểm.
Phật tử
2: Lên ca mổ nó
còn đỡ hơn cái lúc mà sắp sửa ra đi cũng dùng pháp hướng ạ?
Trưởng
lão: Thì cũng
dùng pháp hướng, nó bình tĩnh. Cô nói coi như cổ chết mấy lần chớ không phải một
lần.
Phật tử
2: Còn một cái
giây phút mà tỉnh táo là cứ dùng pháp hướng hả Thầy?
Trưởng
lão: Cứ dùng
pháp hướng.
Phật tử
2: Đến khi nào
hết biết thì thôi.
Trưởng
lão: Hết biết
thì thôi.
Cho nên thí
dụ như cổ thiếp chết mất đi, thì trong khi cổ chết nhưng mà cổ vẫn ở trong cái
tâm thanh thản. Cho nên mọi người trong nhà mới chở cô đi vào bệnh viện để mà
người ta hô hấp người ta cứu cô sống lại, rồi cô sống lại, hỏi cô lúc bấy giờ tới
cái giờ phút mà nó đau đến mức độ như vậy, thì cô vẫn giữ cái tâm thanh thản
không hề dao động trước cái sự đau khổ đó, cô nhắc lại mà. Do đó đến bệnh viện
mà cứu thì cô cũng thấy khi mà cô tỉnh lại cô cũng thấy thanh thản an lạc. Cô
không có sợ mà thấy là mừng hay hoặc là cái gì.
(52:51) Phật
tử 2: Là tự lực chứ không có còn tha lực nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Không có
còn tha lực. Nghĩa là bây giờ coi như là không có kêu vào ai cứu khổ nữa. Thì
con sẽ thấy được cô Liễu Kim Thầy nói thật, đúng là Thầy bảo khi mà Thầy viết bức
thơ ra Thầy khuyên, cô hãy sử dụng cái thanh thư hùng kiếm mà cô sẽ thoát sạch
tất cả những cái thọ mà cô đang gánh chịu, cái nhân quả của cô. Bởi vì đây là
nhân quả của cô rồi, không phải người nào gánh đâu, chính cô phải gánh. Mà chỉ
cái thư hùng kiếm là cái pháp hướng tâm nó sẽ giúp cô an ổn đi trong cái sống
chết của cô. Nếu cô sống thì cô cũng vẫn an mà cô chết cũng an và khi đó cô sẽ
gặp Thầy. Nghĩa là lúc nào mà tâm thanh thản an lạc là lúc bấy giờ con sẽ gặp
Thầy ở đó.
Cho nên vì vậy
mà cô Liễu Kim này cổ rất vững tâm là cô cái giờ phút cuối cùng mà sắp sửa mà
cô chết thì cô nói như thế này. “Cô kêu Thầy, con sẽ sống mãi bên Thầy,
nghĩa là tâm con đang thanh thản an lạc trước cái thọ khổ nhất đời con mà con vẫn
thấy an lạc là con sẽ sống bên Thầy”. Đó thì cô nói vậy cái cô thiếp mất,
nghĩ là cô mất. Rồi là người ta đem cứu cô sống lại, cô bây giờ cô viết lại cô
mới thuật, cô đang sống ở trong lòng chư Phật chứ không phải là riêng Thầy đâu.
Thầy đã viết bức thư ra Thầy dặn cô mà. Từ cái giờ phút nào, chú không cần ai
mà hộ niệm cho mình, tự cứu mình.
Phật tử
3: Thưa Thầy
cái đó cũng là một phương pháp chuyển đổi nhân quả luôn.
Trưởng
lão: Một phương
pháp, và cái bài này của cô để giúp cho các con cách thức mà sống được trong
cái lúc quá khổ đau, thì con biết cái bệnh ung thư mà. Mà cô bệnh ung thư ở tử
cung, ở buồng trứng đó.
Phật tử
2: Mô Phật thưa
Thầy, … con mổ hết, coi như là ung thư tử cung cắt bỏ hết… rồi con về… con ăn
chay…đó Thầy, sao giờ con sống được tới mười sáu năm đó, bởi vậy giờ con gặp
Thầy cái con quá vui mừng, để Thầy hướng dẫn cho con suốt cuộc đời còn lại của
con.
Trưởng
lão: Thầy nói
bây giờ mấy con đừng có nghĩ gì hết mà cứ những cái từ cuộc sống các con giữ được
tâm thanh thản, ly dục ly ác pháp không ai làm động được tâm con hết, không dễ
giận hờn, mỗi mỗi dẫn dắt nó không gợi cho con ham muốn gì, con giữ được cái
tâm đó, cho đến khi cái giờ phút chết con vẫn giữ được cái tâm thanh thản an lạc
không hề sợ hãi trong tâm, thì lúc bấy giờ các con bỏ thân này các con cũng sẽ
gặp chư Phật, sẽ ở nơi chư Phật đang ở.
(55:30) Phật
tử 2: Ở mãi bên Thầy ?
Trưởng
lão: Ở mãi mãi
không còn tái sanh nữa bởi vì cái tâm đó là cái tâm không còn cái nhân mà đi
tái sanh. Cho nên các con đừng có nghĩ rằng phải tu tới Tứ Thiền làm chủ được.
Đúng là để chứng minh cho chúng ta biết là cái năng lực của Tam Minh chúng ta
có sự mầu nhiệm làm chủ được sống chết như vậy, biết được Tam Minh như vậy,
nhưng mà sự thật nó không có ích lợi thật. Mà chính ở cái Sơ Thiền là đủ ích lợi
đó là tâm bất động.
Cho nên
chúng ta chỉ cần giữ cái được tâm bất động, mà cái pháp hướng, cái pháp Như Lý,
thì nó giúp cái tâm chúng ta bất động mà. Nó có cái gì đau khổ là chúng ta cứ
nhắc nó thôi, khi nó nó giận dữ lệnh rất bình thường, nó không hề sợ hãi đâu.
Mà nó không sợ hãi thì nó bất động. Nó bất động thì lúc bấy giờ chúng ta có chết
đi chúng ta ở chỗ bất động đó. Tức là chết bất tử đó. Đức Phật gọi trong kinh
đó là giới bất tử, cái chỗ giới đó mà mình giữ được nó là không có sống chết nữa
rồi, gọi là giới bất tử. Các con nghe cái giới bất tử, thiên hạ hỏi Thầy “Giới
bất tử là gì?”, Thầy nói “Tâm bất động”, có vậy thôi.
Giới mà, đã
giới thì phải giữ, giữ được cái tâm vô đó thì nó bất động rồi, cho nên nó là bất
động tâm định đó.
Phật tử
2: Dạ thưa Thầy
rồi khi cái lúc cuối cùng mà nó đuối quá nó không còn dùng pháp hướng được nữa
thì theo như Thầy… theo hơi thở con vô biết ra biết để mà ra đi, vậy có được
không?
Trưởng
lão: À nó sẽ lạc
vào, coi như là đuối quá nó lạc. Tình thức mình phải tập tỉnh thức đến cái giờ
phút mà khi mà hơi thở dừng.
Phật tử
2: Nghe hơi thở
ra vô lại được không thưa Thầy?
Trưởng
lão: Được nhưng
mà điều kiện là luôn luôn phải có cái pháp hướng tâm.
Phật tử
2: Chứ nếu mà
cái lúc mà hết hướng nỗi rồi còn nghe được hơi thở là…
(57:06) Trưởng
lão: Thật sự ra thì theo đúng là cái phương pháp mà cái tâm bất động,
thì đến khi mà hơi thở dừng, thì cái tâm thanh thản của nó vẫn biết, cái tâm bất
động vẫn biết. Còn mình chỉ còn tập trung ở trong hơi thở thì nó là cái biết của
hơi thở, mà biết duy nhất của hơi thở thì nó cũng tốt đó, nhưng mà nó không tốt
bằng cái chỗ giữ tâm thức tỉnh. Nghĩa là mọi người xung quanh và đồng thời cái
pháp hướng còn giữ được cái tâm của mình bởi vì đó là cái pháp giữ tâm của mình
bất động. Mà mình lìa cái pháp đó, thì mình nương vào chỗ nào thì mình bám trụ
vào chỗ đó, định cái chỗ hơi thở tức là định vào cái thân của mình chứ gì, cái
tâm của mình nó nương vào cái thân của mình nó định trên hơi thở. Khi mà hơi thở
mất thì nó mất định rồi, nó tan hoại.
Cái đó cũng
tốt nhưng mà khi đó chúng ta thì còn cái giờ phút thí dụ như bây giờ chúng ta vừa
hướng cái câu: “Tâm biết hơi thở” nhắc nó thêm vậy để cho nó
không bấn loạn đó, hoặc là câu “Tâm bất động, không có dao động trước
cái thọ” mình còn biết nhắc nó. Vừa nhắc rồi mình biết hơi thở ra vô
chừng ba, hai hơi thở thì nó tắt thở. Thì đó là cái pháp hướng nó vẫn kèm theo
với cái tâm đó thì nó hay nhất. Còn bây giờ mình kéo dài mình nằm một ngày hai
ngày mình cứ biết hơi thở ra vô thì coi như là định tỉnh của mình nó còn trong
hơi thở nhưng mà mình mê, mê là nó loạn vào trong định tưởng. Nó mê nó không
còn nhớ tác ý ra nữa.
Phật tử
2: (…)
(58:52) Trưởng
lão: Bởi vì Thầy căn dặn mấy con là cái chỗ để cho mấy con nhiếp được
mấy con bám chặt đừng để cái tâm dao động. Sớm muộn rồi mình cũng chết. Cái đau
nhức thì ai cũng đau nhức, mà vì cái nghiệp của mình, nó thọ cái đau nó quá tận
cùng, còn cái nghiệp của người ta nó ít hơn, cũng như người ta bị cảm rồi cái
người ta chết. Còn mình bị ung thư nó đau quá sức, nhưng mà đau tối đa cách nào
nó cũng là thọ. Mà nó đau sơ nó cũng là thọ, cái đó là cái thọ thôi. Cho nên
đau ít cũng thọ mà đau nhiều cũng thọ, nhất định là tâm bất động, coi như mình
không có sợ hãi nó.
Thì như vậy
Đức Phật đã xác định cho chúng ta biết thọ là vô thường mà. Mà vô thường là khổ,
cho nên vì vậy chúng ta không có ngại không có sợ thọ. Do đó chúng ta lấy cái
tiêu chuẩn đó để chúng ta biết cuộc đời của chúng ta đối với thọ chúng ta coi
nó vô thường.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét