367- NƯƠNG VÀO PHÁP PHẬT ĐỂ LÀM CHỦ BỆNH
(00:00) Trưởng
lão: Đó là chính cái điều kiện mình nhắc nhở mình như vậy, đó là mình tác
ý, phải không? Các con thấy. Mà mình tác ý như vậy là mình dẫn cái tâm của mình
và cái thân của mình vào chỗ giải thoát.
Bây giờ mấy
con thấy đạo Phật lợi ích lắm, về hơi thở đức Phật dạy đâu có phải dạy như các
Tổ: sổ, tùy, đếm hơi thở, rồi tùy hơi thở để cho vọng tưởng đừng có thôi. Còn
ông Phật dạy hơi thở hay lắm mấy con. Khi thân mấy con bệnh đau nhức, nghĩa là
bất kỳ đau bệnh gì, đức Phật rất là hay, thì đức Phật dạy như thế nào để mà
chúng ta đẩy lui cái bệnh của chúng ta ra khỏi thân?
Bởi vì đạo
Phật đạo làm chủ bệnh, chứ đâu phải là để chúng ta bệnh đi nằm nhà thương, đi
bác sĩ cho tốn tiền thì sao! Có sung sướng gì đâu, mấy con thấy vô nằm nhà
thương mà có hạnh phúc gì đâu? Rồi bác sĩ trị bệnh mình, nó có cho mình đồng
xu, đồng điếu nào đâu, nó còn lấy tiền mình thêm. Các con thấy, mình quá dại
đem tiền chúng ăn, mà trong khi mình có phương pháp đẩy lui được bệnh mà không
chịu tu tập.
Bây giờ Thầy
nói cái pháp của đức Phật đơn giản lắm mấy con. Đức Phật dạy: "An
tịnh thân hành", hồi nãy tâm chứ gì mấy con thấy, bây giờ thân chứ
gì: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, An tịnh thân hành tôi
biết tôi thở ra". Bây giờ cái thân tôi bị đau quá, cho nên tôi bảo, “mày
phải an, đừng có đau nghe không!”, ý muốn nói cái câu đó là như vậy. Cho
nên mình cứ cố gắng mình tác ý, thường xuyên tác ý câu này và an trú trong hơi
thở, thì cái bệnh sẽ được đẩy lui, bệnh gì cũng đẩy lui hết.
Có người hỏi
Thầy, như bệnh lao bị vi trùng rồi có đẩy lui được không? Vi trùng nó lo nó
xách gói nó chạy không kịp chứ ở đó! Tác ý một hơi là nó lo nó bay mất, chứ nó
đâu có dám ở trong cái phổi chúng ta mà đục khoét đó nữa! Thật sự ý thức lực của
chúng ta rất mạnh mấy con, đức Phật đã biết cái điều này. Các con có nghe một
nhà bác học, người ta nói như thế này không: “Hãy cho tôi một điểm tựa,
tôi bẩy cái vũ trụ này cho mà xem!”
(2:08) Các
con thấy, cái ông này, ông thực sự ông muốn bẩy cái vũ trụ này, mà phải cho ông
cái điểm tựa. Thì bây giờ làm sao mình có cái điểm tựa đâu mà cho ổng, mà có
cái điểm tựa thì các con bẩy cái gì cũng bay hết. Vậy mà đức Phật dám cho chúng
ta cái điểm tựa mấy con, mấy con thấy điểm tựa là chỗ nào không?
Bây giờ bệnh
đau chúng ta là cái nghiệp mấy con. Nếu mà không do nghiệp nhân quả làm sao
chúng ta bệnh đau được, có phải không? Vì vậy, do đó mà đức Phật cho chúng ta
có một cái điểm tựa. Điểm tựa chỗ nào mấy con biết không? Cái hơi thở đó mấy
con! Cái cánh tay của Thầy đưa ra, đưa vô, cái hành động đưa ra, vô vậy nè, đó
là cái điểm tựa đó mấy con. Có phải không? Bây giờ cái pháp tác ý là cây đòn bẩy
đó.
Bây giờ Thầy
bẩy cái bệnh của Thầy ra, tức là Thầy bẩy cái nghiệp của Thầy văng ra chứ gì?
Nghiệp đau của Thầy chứ gì? Thì do cái chỗ mà Thầy bẩy đó, thì các con thấy Thầy
tác ý chớ gì? Mà Thầy trú vào cái hơi thở của Thầy chứ gì? Hay hoặc trú vào cái
hành động thân của Thầy chứ gì? Thầy bẩy cái bệnh này nó bay mất đi chớ, bệnh
gì nó cũng bay hết. Vũ trụ kia bẩy còn bay, ở đó cái bệnh!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét