364- HƯỚNG DẪN TU TẬP & ĐUỔI BỆNH
(1:05:52) Phật
tử 2: Thưa Thầy, cái hoàn cảnh, cái đặc tướng của con bây giờ. Thí dụ như
con thì cũng khao khát, lúc nào cũng ray rứt mà không có thực hiện được. Bây giờ
Thầy nhận thấy cái đặc tướng của con bây giờ phải tu như thế nào?
Trưởng
lão: Con tu như
thế này thì nó. Bởi vì cái tướng của con. Tại vì cái đặc tướng của con tu như
thế này không tốt. Về mình nhớ về bên đó đó thì con sẽ tu như thế này thì tâm
nó mới an. Trong ban ngày thì con sẽ sống làm tất cả mọi công việc. Nhưng mà mỗi
cái gì có ác pháp thì con nhớ con tác ý con xả ra: “Đây là ác pháp.
Mình phải sống, mình buông hết tất cả những cái điều mà làm cho mình phiền não,
đau khổ, tức giận ở trong lòng mình, hay phiền não trong lòng mình”. Thì
con thường thường có những cái chướng ngại thì con nói: “Đây là nhân quả,
hãy thản nhiên, đừng có để cái tâm mình, phiền não của mình”. Thì con
ban ngày con sống trong tất cả mọi cái đừng có để tâm con bị chướng ngại. Đó là
con xả tâm, con hiểu không?
Đó là cách
tu ở trong cái ban ngày của con, bởi vì cái hoàn cảnh của con mà. Còn ban đêm
mà yên tịnh, thì con sẽ ngồi con nương vào hơi thở của con. Con hít vô, thở ra,
con tác ý. Con để cho nó tự nhiên, đừng ức chế, để tự nhiên con thở ra, thở vô,
để cho an trú được trong hơi thở. Phải tập cho quen được trong hơi thở, con
cũng ngồi thẳng lưng con tập cho quen. Rồi bắt đầu sau đó thì con có bệnh đau
thì con cũng ngồi cái kiểu đó để mà con đuổi bệnh của con, thì con sẽ được bình
an.
Có hai phần
tu. Ban đêm thì ngồi hít thở, hoặc nếu mà con hít thở con nghe nó mệt, con nghe
nó tức ngực con thì con dùng cánh tay của con. Con dùng cánh tay của con thì
con cũng khỏi cần đưa ra, đưa vô như vậy thì con bị mỏi, đưa nhiều nó mỏi. Con
chỉ cần cái ngón tay con chỉ cần nhích lên, nhích xuống như vầy, cái hành động
vầy là con cũng đã tu rồi. Bởi vì tu Thân Hành Niệm mà. Lấy cái niệm động mà
tu. Cho nên con chỉ cần có nhích cái tay con lên xuống như thế này. Con ngồi
đây con cảm nhận cái tay con đưa ra, đưa vô thì đó là cũng là tu rồi.
(1:08:01) Phật
tử 2: Có cần ngó cái cánh tay mình không Thầy?
Trưởng
lão: Cái ngón
tay đó con.
Phật tử
2: Dạ, nhưng mà
mình phải ngó cái tay hay là mình chỉ cảm nhận thôi?
Trưởng
lão: À con chỉ
cảm nhận thôi. Ngó thì nó mỏi con mắt con. Con chỉ ngồi im lặng con ngó đằng
trước này thôi. Rồi con đưa cánh tay con cảm nhận cái ngón tay đưa ra, đưa vô.
Con nhiếp theo cái ngón tay đưa ra, đưa vô như vầy. Mà nếu cái tay này con thấy
mỏi thì cái tay con đưa ra. Còn nếu mà lúc đầu thì con đưa ra, đưa vô cho nó cụ
thể, nó rõ ràng để mà con nhiếp tâm nó dễ. Sau đó rồi con thấy nó đã nhiếp được
rồi thì con tập.
Bởi vì nếu
mà cái cơn đau của con mà nó có ở trong thân của con, con không thể ngồi được,
con không thể cục cựa được. Thì con chỉ cần có nhúc nhích cái ngón tay của con,
con cũng có thể nhiếp tâm ở trong đó để mà con an trú được tâm con trong đó để
mà con đẩy lui bệnh, con hiểu không? Đây là cái phần để giúp cho con để đẩy lui
bệnh sau này, thì cho nên con phải tập trung được tâm của con.
Bình thường
thì bây giờ con không có gì hết thì con ngồi thẳng, con hít thở. Còn nếu mà hơi
thở có gì rối loạn thì con dùng cánh tay đưa ra, đưa vô thế này. Tập ít thôi đừng
có tập nhiều. Tay này con đưa ra, đưa vô tập năm lần. Tay này đưa ra, đưa vô
năm lần.
Phật tử 2: Mình tác ý nữa hả Thầy?
Trưởng
lão: Ừm mình
tác ý: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa
tay vô”. Rồi con đưa ra, đưa vô con đếm một. Đưa ra, đưa vô con đếm 2.
Đưa ra, đưa vô đếm 3, rồi 4, 5 thì con dừng lại để ở trên đầu gối. Thì bắt đầu
bên tay bên đây: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết
tôi đưa tay vô”. Rồi con đưa ra, đưa vô, đưa ra, đưa vô. Tu tập 5 lần
con để tay này nghỉ. Rồi con đưa ra, đưa vô, đưa ra, đưa vô 5 lần. Con thấy tu
đơn giản lắm. Đưa ra, đưa vô 5 lần.
Rồi do đó
con thấy con tu bây giờ tập tu 1 phút, rồi lên 2 phút, rồi 10 phút, rồi 15, rồi
30 phút, nghỉ. Trong vòng một buổi tối mà con tu, con đưa ra, đưa vô như vậy 30
phút thôi. Rồi buổi khuya con dậy con tu 30 phút thôi rồi con nghỉ, con không
tu nhiều. Còn ban ngày thì tất cả mọi sự kiện gì xảy ra dùng tri kiến con quán
xét xả. Đừng có để tâm mình buồn phiền lâu. Nó có xảy ra gì buồn phiền cái là
con xả ngay liền. Chừng trong vòng 5, 3 phút thì con phải xả cho nó sạch, để
cho tâm con trở về lại bình thường. Còn ban đêm thì con tu như vậy thôi. Để rồi
nhuần nhuyễn rồi, sau khi tu như vậy mà có bệnh thì mỗi lần cánh tay mà con đưa
ra thì tất cả những bệnh đau theo đó mà ra, cái tư tưởng của con. Mà khi tất cả
những sự bình an con thì sẽ đưa vô.
Và mỗi lần
đưa ra, đưa vô khi có bệnh đau. Ví dụ như con nhức đầu, mỗi lần đưa ra thì thấy
cái nhức đầu con sẽ theo cánh tay mà ra. Cánh tay nào cũng vậy, mà đưa vô thì
cái không đau sẽ đi vô, có vậy thôi. Rồi sau đó thì cái phần mà làm chủ được bệnh,
cái cảm thọ của con được rồi. Thì như vậy là, tâm con thì ban ngày tất cả mọi
chướng ngại con đều xả. Cho nên tâm không còn phiền não. Ban đêm thì tập để đẩy
lui được bệnh. Thì coi như vậy là con hạnh phúc rồi, con thấy hạnh phúc không?
Tâm con bất động không có còn bị chướng ngại rồi, không có phiền não rồi. Mà có
bệnh đau thì đẩy lui rồi thì đâu còn gì mà lo sợ. Cuộc đời con là giải thoát ở
hai phần này rồi. Cho nên chỉ tu bao nhiêu đó thôi là đủ rồi. Rồi còn cái gì mà
cao hơn nữa thì chờ Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét