352- ĐUỔI BỆNH BẰNG ĐỊNH LỰC
Phật tử
2: Bạch Thầy
bây giờ là cái bệnh cái chân nó sưng lên, đau. Thứ hai nó lại teo cái cơ. Hai
ngày nay nó lại bị bệnh teo cơ, xin Thầy hướng dẫn cách chữa cho con.
(39:33) Trưởng
lão: Nghiệp con nặng… À bây giờ Thầy dạy con, con, cái bệnh con như vậy đó
thì Thầy dạy con, bây giờ con nhiếp tâm cho được, nhiếp tâm theo cái 30 phút
thôi. Con nhiếp 30 phút được chưa? Cách thức đó, để sẽ đuổi, đẩy lui cái bệnh
này mới được bằng cách Thiền Định. Bởi vì bằng cách Tín Lực thì chưa được.(…)
À bây giờ cứ xả tâm. Thì bây giờ con xả, nó không có đủ sức định đó, con đẩy
lui cái bệnh đó chưa có đi được. Thì con biết cái đó là cái nghiệp con nặng, phải
dùng cái sức định của con để đẩy lui nó. Còn như cô kia, Tâm Thiện, đẩy lui được
bằng cái sức Tín Lực. Con không có đủ cái tín lực, cho nên vì vậy mà con đuổi
cái bệnh chưa hết thì con phải tập như thế này. Nghe lời Thầy con tập, con sẽ đẩy
lui, nó sẽ bình thường. Chứ không khéo nó teo cơ con đó thì con sẽ đi rất khó
khăn con, phải không? Con phải nghe lời Thầy. Phải ngay đây mà cứu mình, chứ
không khéo thì không được.
À bắt đầu
bây giờ con nhiếp tâm theo cái phương pháp nhiếp tâm làm cho cái ý thức của
mình nó không có niệm. Nó không có niệm bằng cái phương pháp: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô". Cái hơi thở con có bị rối loạn hô hấp
không?
Phật tử
2: Cũng được Thầy,
con…
Trưởng
lão: Hít vô, thở
ra con có bị không?…
Phật tử
2: Con không bị
rối loạn, nhưng mà con thấy nó hơi bị phóng dật thôi.
Trưởng
lão: À nó phóng
dật, nó phóng niệm thì điều đó…
Phật tử
2: Lúc… rối loạn
thì con không bị…
Trưởng
lão: Thầy sợ nó
rối loạn hô hấp con, là nó mệt, nó tức ngực, đó là rối loạn hô hấp. Và nó nhức
đầu con, là nó rối loạn ở trên con. Mà con thấy con hít vô, thở ra cái hơi thở
thì con thấy nó không có bị tức ngực phải không? (Dạ) Được rồi, Thầy dạy cho
con sử dụng cái hơi thở con tu tập. Thì Thầy sẽ nhắc con nhớ kỹ để mà tập chứ.
Tập rồi mới được, rồi mới đuổi bệnh mới chắc ăn. Thứ nhất là con tác ý: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi con hít
vô, thở ra. Rồi con tác ý nữa: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô, thở ra. Con chú ý cái nào? Cái
tâm của con, cái ý thức của con, con chú ý cái câu tác ý, chứ đừng chú ý cái
hơi thở, con nhớ chưa? Nghĩa là con tác ý, con tác ý: "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Con chú ý cái câu
mà con tác ý ở trong đầu của con đó.
(41:29) Thầy
nói ra đây cho con nghe cái lời nói của Thầy, cho con nghe phải không? Còn cái
kia con tác ý ở trong đầu con thì con chú ý cái câu tác ý của con, con hiểu
chưa? Nó tác ý thầm ở trong đầu nó đó thì con chú ý câu đó thôi. Rồi bắt đầu
con hít vô, thở ra. Rồi con tác ý nữa, cứ chú ý cái câu tác ý thôi. Còn cái thở
ra thì biết nhè nhẹ thôi, không có cần chú ý trong cái hơi thở, con hiểu không?
Bây giờ suốt trong ba mươi phút, ba mươi phút mà con tác ý như vậy đó mà trong
đầu con nó không có một niệm. Bởi vì hễ khi mà con chú ý cái câu tác ý của con
đó, thì cái ý thức nó không khởi niệm được.
Còn con chú
ý trong cái hơi thở mà ra vô ấy, thì cái ý của con nó sẽ phóng cái niệm khác.
Thầy muốn là đừng có niệm, cho nên buộc lòng cái ý thức con nó mắc làm việc. Nó
làm việc, cho nên nó cứ tác ý rồi nó chú ý cái tác ý của nó, cho nên nó không
có niệm. Mà nó không niệm thì như vậy là con sẽ - ba mươi phút mà tác ý như vậy
nó không niệm đó - thì con sẽ tập an trú, con hiểu không?
Bây giờ tới
an trú thì con tác ý như thế này "An tịnh tâm hành tôi biết tôi
hít vô", "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô", "Với
tâm định tĩnh tôi biết tôi hít vô", hoặc là con sẽ tác ý luôn cả hơi
thở ra và hơi thở vô "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
tâm hành tôi biết tôi thở ra" đó là một câu. Câu thứ hai "An
tịnh thân hành", con thấy rồi, tâm thấy không, bây giờ thân, "Tôi
biết tôi hít vô", "An tịnh thân hành tôi biết tôi thở
ra". Rồi tới câu thứ ba "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi
hít vô, với tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra". Rồi con im lặng,
con hít vô, thở ra cho đúng một phút, một phút thôi. Cho đúng một phút, thì bắt
đầu con tác ý trở lại ba câu đó. Rồi con hít vô, thở ra cho đúng một phút, rồi
tác ý trở lại ba câu đó. Như vậy, cứ một phút tác ý, cứ một phút tác ý ba câu,
cho đến ba mươi phút rồi con xả nghỉ. Con tập như vậy trong vòng chừng một tuần
lễ. Sau một tuần lễ con an trú, tự nhiên nó có cái sức an trú của con ở trong
cái câu tác ý đó.
(43:29) Trong
cái khoảng thời gian tu, khi mà nó hiện ra cái tướng an trú nó rồi thì con
không tác ý nữa. Và con kéo dài cho đến ba mươi phút thì con xả nghỉ. Mà khi
con xả nghỉ, nó có sự an trú thì con tác ý: "Cái thân tâm an trú
này phải xả ra, trở lại bình thường, không được an ổn nữa!" Thì
nó sẽ xả ra. Chứ không có con đi đâu nó cũng mang theo cái sự an trú đó thì nó
không đúng, con hiểu không? Khi nó an trú, đó là lúc bây giờ nó đuổi được bệnh.
Cho nên vì vậy
mà cái bệnh của con hiện giờ đó nó không thể đơn giản được, bởi vì cái nghiệp nặng.
Cái nghiệp nặng thì phải dùng cái sức định để mà đẩy cái nghiệp đó ra, chuyển
cái nghiệp đó mới được, chứ không thể mà dùng cái tín lực mà đẩy được, phải
không? Con nhớ kỹ về tập kỹ, nhiếp tâm, rồi tập an trú. Tập an trú được rồi thì
bắt đầu con mới đẩy lui bệnh. Mà khi an trú được rồi thì con báo cho Thầy, Thầy
sẽ dạy cách con đuổi bệnh. Chứ bây giờ đừng có đuổi bệnh, đừng có đuổi bệnh.
Còn khi nào
mà con tập đó, thì con xả ra. Cái thời gian mà con nghỉ, con xả ra thì con nhắc
con đuổi bệnh thôi, bằng cái tín lực của con thôi. Chứ còn khi mà con tập thì
con cố gắng tập cho được nhiếp tâm và an trú, đó là cái sức định tĩnh.
Phật tử 2: Con kính thưa Thầy là con chỉ làm một
chút là con biết hít vô con biết hít vô, thở ra con biết thở, con chỉ đọc thế
thôi, xong là con hít vô, thở ra một phút thôi, thế là con an trú.
Trưởng
lão: Không, không!
Bây giờ là con nhiếp tâm. Con nhiếp tâm là con tác ý: "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô, thở ra.
Rồi tác ý nữa: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra". Rồi hít vô, thở ra nữa. Con cứ tác ý, rồi hít vô, thở ra cho
đến ba mươi phút. Được ba mươi phút rồi thì con mới tập an trú. Thôi bây giờ
con cứ tập nhiếp tâm đi. Rồi chừng mà nhiếp tâm được rồi, à trong vòng năm, mười
ngày ấy, mà hơn tuần lễ đó thì được, nhiếp tâm được rồi, con chỉ tập một pháp
này thôi. Được rồi, con nói cô Út, Thầy sẽ qua Thầy dạy cái phương pháp an trú.
Mà nói Út là cho xin gặp Thầy, để Thầy chỉ cho con đuổi cái bệnh. Thì Thầy sẽ dạy
cho con cách thức an trú, rồi con sẽ tập an trú cho Thầy xem coi được chưa.
Phật tử: Con thưa Thầy là bây giờ con già nó
cứ quên thôi, bây giờ con, Thầy nói trước con quên sau (…). Thế mà bây giờ…con
cứ quên thôi, thế mà con cứ cố, mà lúc về thì nó lại quên. Nhưng mà con bạch Thầy
mấy hôm nay về đến nhà con toàn: "An tịnh thân hành con biết con
đưa tay ra, an tịnh thân hành con biết con đưa tay vào". Thì con
cố gắng con an trú, con không để cho cái vọng niệm nó vào. Thì cái đầu nó hơi
được một tí thôi, xong bắt đầu nó lại đâu nó lại về đấy, các cái bệnh nó lại cứ
về như vậy.
(46:01) Trưởng
lão: Thật sự ra thì con nhiếp tâm nó chưa ổn, là vì nó còn vọng tưởng phải
không? Suốt cái thời gian dài ba mươi phút, nó còn niệm khởi. Thì con an trú
như vậy nó chưa đủ sức định tĩnh đâu. Cho nên vì vậy mà ngay bây giờ con tập
nhiếp tâm đi, đừng cho cái niệm nào hết xen vô trong đầu. Suốt ba mươi phút cho
thanh tịnh, không có khởi cái niệm gì hết. Thì chừng đó được như vậy rồi, Thầy
ra Thầy dạy cho an trú.
Chứ giờ con
an trú nó có chút như vậy, thì nó an trú, nó hết chút xíu bệnh đó. Sự thật cái
khoảng thời gian nó vọng tưởng nó còn, mà an trú vậy cái định tĩnh nó chưa đủ sức
đâu. Con biết không? Chưa đủ sức đẩy lui bệnh đâu. Cho nên cái thời gian phải
ba mươi phút. Nó dài ba mươi phút hoặc một giờ thì lúc bấy giờ mới tập được cái
sự an trú. Cái sự an trú đó nó mới có sức định tĩnh của nó, thì nó mới đẩy lui
được bệnh. Còn bây giờ con cái sức mình an trú con có chút à, cho nên nó đẩy
lui cái bệnh chút xíu cái con xả ra, nó bắt đầu, nó hết an trú. Nó đau, nó hết
an trú con, nó sinh ra niệm rồi.
Phật tử
2: (…).
Trưởng
lão: Không! Con đừng
an trú con, con chỉ nhiếp tâm thôi: "Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô, thở ra biết. Rồi tới giờ
con tu tập thì con cũng chỉ biết hơi thở, chứ con đừng an trú. Khoan an trú đã.
Nhiếp tâm chưa được mà an trú thì nó …
Phật tử 2: Con bạch Thầy là con cứ dùng Định
Niệm Hơi Thở, thở ra năm phút rồi lại nghỉ?
Trưởng
lão: À. Cứ Định Niệm
Hơi Thở mà cái đề mục thứ nhất đó con: "Hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Bấy nhiêu đó thôi, đừng có tu tập
cái khác. Cứ năm phút rồi nghỉ, rồi tập nữa con.
Phật tử
3: (…)
Trưởng
lão: Vậy hả con. À
bây giờ thì mấy con xin Thầy cái pháp danh, Thầy cho được rồi, nhưng mà Thầy muốn
cho mấy con cái điệp phái luôn. Tên, tuổi, rồi địa chỉ mấy con, Thầy sẽ ghi vô
trong cái điệp phái. Thầy sẽ cho cái tên, cái Pháp danh của con, rồi Thầy sẽ có
cái điệp phái. Mấy con về, mấy con cất cái điệp phái đó, để coi như cái bảo chứng
rằng đã làm đệ tử cư sĩ của Thầy. Thầy cho cái tên, cũng như Thầy đặt cái tên
là con là con của Thầy rồi, hiểu không?
(48:07) Đó,
cho nên vì vậy mà con lấy cái tờ giấy con. Con ghi tên tuổi con, rồi cái địa chỉ.
Nếu không có thì Thầy sẽ ghi cái điệp phái đó, Thầy sẽ gửi theo cái địa chỉ đến
con. Bưu điện nó mang đến cho con, hiểu không? Có giấy không con? (Dạ để con vô
trong con xin.) Rồi, rồi, con vô trong nhà bếp con xin giấy con, ở trong nhà bếp
chắc có, mấy cô ở trỏng có con? Để ghi cái, rồi Thầy sẽ gửi cái điệp phái cho
nó con, tội nghiệp. Để sau này làm con của Thầy phải tu gắng đó, được giải
thoát.
Phật tử
Liễu Tâm Như: Con
là Liễu Tâm Như, thưa Thầy ở nhà con cũng được Gia Hạnh chỉ sơ sơ là thọ Bát
Quan Trai. Nhưng mà con muốn hỏi Thầy, bạch với Thầy là thí dụ như gia đình nó
cũng có nhiều chuyện mà con quyết định là mồng sáu, nhưng mà có khi là trễ cũng
được, hay là nhất định phải ngày đó mới đạt kết quả?
Trưởng
lão: Không có sao
con, trễ cũng được con. Bởi vì trong gia đình của mình, nó nhiều cái sự việc
mình phải tiếp, mình phải làm, công việc nó trễ ra. Không có sao đâu, chỉ đừng
bỏ tu thôi. À thí dụ như ngày nay, thấy mình bận công việc, thôi thì ngày mai
mình tiếp tục, không sao đâu con. Cũng như tới giờ đó tu, mà giờ đó, mắc bận
khách thì mình tiếp khách. Sau giờ đó rồi, nó rảnh thì mình tu, không sao đâu
con. Không có sợ cái điều đó.
Phật tử
Liễu Tâm Như: Còn
một điều nữa là con tập cái Định Niệm Hơi Thở. Có những đêm mà thanh vắng là
con rất là tỉnh táo, thì đó là có những khi mà con thấy nó cũng ráng mà theo
cái hơi thở hít vô, hít ra. Nhưng mà cái bên ngoài cái tiếng xe thì nó vẫn còn
nghe, chứ không có không nghe được.
(49:52) Trưởng
lão: Không sao đâu con. Không có sao, không trật đâu con. Không có sao,
không trật. Miễn là con đừng có mất cái hơi thở, đừng có nghĩ, đừng có bị phóng
dật theo xe đó. Thì con nghĩ bây giờ tiếng xe còn nghe. Nhưng mà đừng nghĩ xe
đó là xe gì? Hay hoặc là xe của ai này kia, đừng có nghĩ. Ngay đó thì mình tác
ý tâm bất động, không có phóng theo cái tiếng xe đó. Chỉ biết cái tiếng động
đó, nghe nó thôi, chứ đừng mất cái tiếng động. Coi như là con còn tỉnh giác
toàn bộ. Nhưng mà trong khi con nhiếp hơi thở, con chỉ biết hơi thở thôi. Nhưng
mà xung quanh đây tiếng động hoặc cái gì xảy ra con đều biết, nhưng mà con
không phóng dật theo cái niệm đó con, thì tốt, không sao hết.
Phật tử
Liễu Tâm Như: Con
thì cũng có phần cố gắng, nhưng mà gia đình nhiều khi có chuyện gì, hay là lao
động nó quá thì coi như cái thời gian cũng có khi đúng giờ, cũng có khi ngắn
khi dài đủ hoặc là hai tiếng hoặc là hai tiếng rưỡi.
(50:44) Trưởng
lão: Không sao hết đâu con, không sao. Chưa có phải mà bắt buộc mấy con phải
khép vô trong cái thời khóa biểu. Mà đây là mấy con nỗ lực, mấy con tu. Để có
cái thời gian tu được rồi, tốt quá rồi. Không có sao đâu con.
Phật tử
Liễu Tâm Như: Bạch
Thầy là nếu mà gia đình mà có duyên đó thì đến đây Thầy dạy thêm thì nó hay
hơn, ở nhà tập không được.
Trưởng
lão: Đúng rồi đó
con. Bây giờ tiếp tục ở nhà tu tập vậy. Có duyên mà về đây gặp Thầy đó, để Thầy
căn cứ sự tu tập như thế nào, thế nào đó, để rồi Thầy sẽ giúp cho. Chứ không phải
là mình tu có một pháp đâu, ba mươi bảy pháp trợ đạo mà. Đạo Phật nó ba mươi bảy
pháp lận, mình tu cái đó là mới cái giai đoạn đầu thôi. Rồi sau đó lần lượt Thầy
sẽ thấy cái căn bản mấy con đã đi sâu được, đã nhiếp tâm được, đã tu tập được kết
quả rồi, Thầy sẽ dạy tới nữa mấy con. Chứ không phải là mình dậm chân tại chỗ
đó đâu. Còn tu tới chứ, mình tu chưa tới chừng mà làm chủ được sự sống chết
thôi. Đây là mới bước đầu của mấy con thôi.
Nhưng mà sau
này mấy con thỉnh thoảng, mấy con về thăm Thầy. Rồi Thầy sẽ kiểm tra lại coi sự
tu tập của mấy con, coi tâm mấy con nhiếp tâm như thế nào? Mấy con trình bày lại
Thầy, Thầy sẽ kiểm tra lại. Sau đó Thầy thấy được rồi, bắt đầu Thầy dạy tăng
lên cái pháp nào, phải tới tiếp tục tới cái pháp đó mấy con. Thầy giúp cho mấy
con cứ tu tới, chứ không phải là mình tu có nhiêu đó thôi đâu. Nó bây nhiêu nó
chưa đủ con. Ba mươi bảy pháp, ba mươi bảy phẩm trợ đạo của đạo Phật mà.
(52:04) Cái
pháp đầu tiên là mấy con tu thọ Bát Quan Trai đó, có bốn cái pháp. Rồi kế đó Thầy
sẽ dạy mấy con cái pháp gì pháp gì, pháp gì. Lần lượt tới Tứ Niệm Xứ rồi Tứ
Thánh Định, nó mới xong lận. Nó tám cái lớp học của người ta mà. Mấy con mới
vào lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp. À mấy con mới tu mấy
cái lớp này thì nó là bốn cái pháp đó. Mới tu có Chánh Kiến thôi, mới có một lớp
đó thôi. Chứ chưa tới Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, nó chưa tu đâu, mới có lớp Chánh
Kiến. Mà nó phải tu tập như vậy đó, thì mấy con biết một cái lớp của đạo Phật
nó có lớp lang lắm.
Phật tử
Liễu Tâm Như: Rất
nhiều người đã tới đây rồi, chưa lần nào được gặp Thầy hết.
Trưởng
lão: Vậy hả con? Tội
họ quá! Bởi vì Thầy ở đằng sau để mà Thầy lo, Thầy dựng một cái số thất để
chuyên tu Thiền Định cho một cái lớp người mà ở trong cái Tu viện này. Sau khi
cái giới luật họ xong rồi, họ xả tâm, họ tu Giới Luật nó hoàn chỉnh rồi, Thầy mới
đưa họ vào tu Thiền Định. Cho nên Thầy cũng bận công việc lắm. Nhưng mà tiếp vì
Thầy được cô Út cho hay là lúc nào Thầy cũng ra, Thầy thăm mấy con. Thầy dạy
cho mấy con tu hết, Thầy không bỏ người nào hết con. Thầy biết mấy con khổ lắm.
Phật tử
Liễu Tâm Như: Con
rất cám ơn Thầy.
Trưởng
lão: Thầy sẽ đến Thầy
tiếp mấy con, Thầy giúp đỡ mấy con. Dù là Thầy nghe dù một người, Thầy cũng
không bỏ mấy con đâu, Thầy cũng đến nữa. Nhưng mà khi mà Thầy ở sau, Thầy không
nghe thôi, chứ Thầy nghe là Thầy đến, Thầy dạy mấy con. Thầy dạy mấy con không
có nghĩa là Thầy lý thuyết suông đâu. Lần lượt rồi Thầy sẽ có mở mang các cái lớp
xong rồi đó. Như cô Út cất ở ngoài ruộng đó, mấy cái lớp, trường lớp đó mấy
con. Rồi khi đó thì mấy con vào lớp, Thầy cho mấy con ngồi thiền hoặc là mấy
con tu cách nào mấy con tập luyện. Thầy sẽ theo dõi hết từng người từng người một,
để rồi Thầy dạy.
Bây giờ đặc
tướng của con phải tu như vầy, như vầy. Bây giờ phải tu cái pháp này pháp này.
Con đã tu những cái cơ bản chung chung được rồi. Nhưng mà phải đi sâu hơn nữa
là phải tập luyện, hướng dẫn cho mấy con từng chút. Và sách đạo đức nào, Thầy sẽ
phát cho mấy con để về mấy con đọc ở trong nhà nữa. Đọc những cái sách đạo đức
mà Thầy viết ra mấy con, để bồi dưỡng thêm cái hiểu biết đạo đức của mấy con,
cho cái tri kiến hiểu biết của mấy con. Càng lúc mấy con càng hiểu biết thì mấy
con mới sống nó thấm nhuần được cái đạo đức mấy con. Chứ mình không hiểu làm
sao mình thấm nhuần được mấy con.
(54:20) Cho
nên những sách của Thầy, Thầy sẽ xin phép nhà nước in ấn đàng hoàng. Thầy sẽ gửi
cho mấy con mỗi người một tập. Và đồng thời cả gia đình mấy con mà 5 người, 10
người mấy con xin bao nhiêu Thầy cũng cho hết. Cho hết chứ Thầy nhất định là
sách của Thầy không bán. Thầy cho mấy con để mấy con sống đạo đức mấy con. Mà mấy
con đọc, càng đọc mấy con càng thấm nhuần. Và những cái bài viết của Thầy nó có
nhiều cái gương hạnh đạo đức rất là xúc động mấy con. Để giúp cho mấy con từ đó
nó thấm nhuần ở trong tâm của mấy con, để giúp cho mấy con sống không làm khổ
mình, khổ người mấy con.
Cho nên mấy
con đến đây, về đây mà Thầy thấy mấy con đến thăm như vầy thì mừng lắm mấy con.
Tại sao? Tại vì mấy con đã hướng về đạo Phật, mà hướng về sự giải thoát, hướng
về với đạo đức thì Thầy mừng chứ sao. Cả một cái xã hội, cả bao nhiêu người mà
đều sống đạo đức thì hạnh phúc biết bao nhiêu, đâu có ai còn làm khổ ai nữa mấy
con. Thầy chỉ mong ước điều đó, cho nên Thầy chịu khó cố gắng Thầy viết sách Đạo
Đức. Thầy, mặc dù là tuổi Thầy lớn rồi, nhưng mà Thầy nói rằng dù một ngày nào
mà Thầy ra đi ấy, thì những bộ sách đạo đức của Thầy sẽ đem lại lợi ích cho mấy
con rất lớn.
Mấy con ráng
tu tập mấy con. Còn Thầy thì Thầy trực tiếp Thầy dạy, cũng như một người cha, một
người mẹ mà nâng đỡ từng bước đi của các con của mình. Để cho các con mình trưởng
thành, đi đứng vững vàng thì cha mẹ mới mừng. Chứ còn mấy con còn yếu đuối mà
té lên, té xuống thì cha mẹ chưa có yên bụng đâu. À cũng như bây giờ mấy con
còn vấp té lên, té xuống thì Thầy còn lo lắng cho mấy con lắm.
Phật tử 4: Dạ bạch Thầy, chúng con thì cũng biết
trong gia đình cũng là đạo Phật từ lâu rồi, cũng đọc kinh sách, cũng đi chùa nọ,
chùa kia rất là nhiều. Nhưng mà từ lâu con đã nghe rằng hình như mình chỉ đi
lang thang, vòng vòng mình kiếm một người đó mà không thấy, không gặp được ai
chỉ đường đi, chỉ vô tình đọc được kinh sách của Thầy thôi thì con mới cảm thấy
là hình như cái mà mình đang tìm kiếm nó là ở chỗ Thầy, cho nên là con mới quyết
tâm đến đây con gặp Thầy.
(56:29) Trưởng
lão: Cái duyên mấy con, đó là cái duyên. Cho nên vì vậy mà sách Thầy nó rải
ra để chờ người hữu duyên. Mấy con có duyên được gặp, may mắn gặp sách Thầy, đó
là lần lượt mấy con gặp Thầy, rồi Thầy sẽ hướng dẫn mấy con.
Phật tử 4: (…)
Trưởng
lão: Ráng cố gắng đi
con. Thầy sẽ giúp đỡ mấy con đi tới nơi tới chốn. Khi nào mà mấy con làm chủ được
sự sống chết, muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống, mấy con
làm chủ được thân mấy con, Thầy mới yên được. Cho nên Thầy vất vả cực khổ bao
nhiêu mà các con của Thầy được giải thoát thì Thầy mừng. Như quý sư, quý thầy
mà đang theo Thầy tu đây, Thầy lo lắng lắm mấy con. Thầy thấy mà trời nắng
nóng, mà nhìn cái khu mà Thầy mới cất chưa có cây cỏ, Thầy không có cho quý thầy
ra ở gần Thầy được là Thầy thấy tội. Ra ở đây nắng nôi, thà là Thầy chịu nắng
nôi, chứ mà Thầy không có để cho đệ tử của Thầy phải khổ. Bởi vì tu tập khổ lắm
mấy con. Hằng ngày rèn luyện mình thức đêm, dậy sớm cũng như một người học trò
mà đi thi đó con, như vậy mới được, chứ không phải dễ. Cho nên Thầy hướng dẫn
cho tới cùng, mấy con được giải thoát là Thầy mừng mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét