340- PHẬT TỬ HỎI CÁCH THỨC ĐUỔI BỆNH RUN
(31:37) Phật
tử 1: Con kính bạch Thầy con không hiểu, Thầy cho con đứng lên.
Trưởng
Lão: Thôi được
mà, con cứ ngồi đi con. Thầy cho phép ngồi đi. Con ngồi xuống, ngồi đi mà! Lớn
tuổi rồi mấy con đứng mỏi chân, mắc công té rồi không có được. Ngồi đi, tự
nhiên đi.
Phật tử
1: Con Nam mô Bổn
sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Nam mô Bổn sư Trưởng Lão Thích Thông Lạc. …. Con là
Kiều Thị Tuyến pháp danh Hương Hạnh. Hiện nay thân con nó có cái bệnh hay bị
run ạ. Tức là cái đầu thỉnh thoảng dây thần kinh nó giật giật. Con xin Trưởng
Lão thương con, cho con cái pháp đặc tướng để con đuổi bệnh ạ.
Trưởng
Lão: Thầy sẽ dạy
cho con cách thức đuổi cho hết, không còn run nữa. Nó thuộc về hệ thần kinh
con. Mấy con có đau bệnh gì đó thì mấy con cứ liệt kê ra, Thầy chỉ dạy cho hết
đuổi bệnh.
Phật tử
1: Kính bạch Đức
Trưởng Lão, Thầy dạy cho con. Con biết đây là nhân quả của con. Nếu mà chỉ
riêng con, con chẳng biết bao giờ mà hết được bệnh. Con xin Trưởng Lão thương
chúng con, cứu con. Trưởng Lão hồi hướng cho con để cái nghiệp nhân quả này nó
nhanh nhanh tiêu để con có sức khỏe, có trí tuệ để con làm những phận sự hoằng
dương chánh pháp để báo đáp ơn Trưởng Lão, ơn Phật, ơn cha mẹ nhiều đời nhiều
kiếp ạ.
Trưởng
Lão: Thầy sẽ dạy
cho pháp, con sẽ phục hồi lại cái cơ thể nó không còn run. Nó phục hồi những
cái hệ thần kinh của con lại, nó sẽ không còn run nữa. Nhưng mà phải bền chí tập
luyện. Nhưng mà khi tập luyện mà đuổi được bệnh thì con sẽ nhiếp tâm và an trú
được, thì nó lại là một phần ở trong cái con đường tu của con rồi. Thì bây giờ
mình vì mình đuổi bệnh mà, cho nên mình ráng mình tập thì nó không khó gì hết mấy
con.
Bây giờ thì
coi như là các con sẽ dùng cái cánh tay, cánh tay đưa ra đưa vô. Đầu tiên thì mấy
con tập thử là đưa tay ra. Cũng như bây giờ Thầy để hai cánh tay như vậy. Thầy
để như vậy, thì Thầy ra lệnh: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra”,
Thầy đưa cái tay mặt Thầy ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”,
phải không? Thì đưa vô. Rồi Thầy đưa ra, Thầy bảo: “Đưa ra” thì
cánh tay Thầy đưa ra. “Đưa vô” thì đưa vô. Cái ý mà Thầy tác ý
từng cái hành động đưa ra vô gọi là pháp dẫn tâm, hay là pháp Như Lý Tác Ý. Như
cái lý đưa ra đưa vô, đưa ra đưa vô, con hiểu không? Thành ra đưa ra đưa vô,
đưa ra đưa vô đều qua cái sự tác ý của mình, chứ không phải mình tác ý một lần. “Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra” đó là cái câu tác ý dài, phải không?
Đưa ra. “Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô” là cái câu tác ý
dài. “Đưa ra”, “Đưa vô”, thấy không? Các con thấy ngắn,
có hai từ thôi. “Đưa ra” thì mình đưa ra, “Đưa vô” mình
đưa vô, phải không? Rồi bắt đầu sang cái tay bên đây cũng vậy. “Đưa tay
ra tôi biết tôi đưa tay ra. Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”, thấy
không? Rồi bắt đầu bây giờ các con tác ý ngắn: “Đưa ra” thấy
không? “Đưa vô”, con đưa vô. Thấy không?
(34:48) Bây
giờ đuổi bệnh. Các con biết cái cách thức mà bảo cái cánh tay đưa ra đưa vô rồi
chứ gì, bây giờ đuổi bệnh, phải không? “Đưa tay ra, cái thân bệnh này”,
cũng như cái thân bệnh con là “Thân bệnh run hãy theo cánh
tay mà ra,” thì con sẽ đưa ra, “Thân không bệnh thì theo cánh
tay mà vào”, rồi bắt đầu con đưa vào. Thân còn cái bệnh run “Cái bệnh
run thì theo cánh tay này mà ra” thì con đưa ra.
“Cái thân
không bệnh theo cánh tay này mà vào, cái thân bệnh này thì theo cánh tay này mà
ra”, con cứ vậy. Con
cứ nhiếp tâm bằng cái tác ý, bằng cái câu tác ý thân bệnh của con. Thì trong
khi đó, khi mà con nhiếp tâm được ở trong cái cánh tay mà đưa ra đưa vô này, nó
không có một niệm gì khởi, thì cái bệnh con nó cũng sẽ hết thôi. Nó hết theo bằng
cái phương pháp tác ý của nó, con hiểu không? Thì cái thân của con bây giờ, cất
tay lên vầy nó không còn run nữa, và cái đầu con nó cũng không còn lúc lắc nữa,
con hiểu không? Nó sẽ bình phục lại, bình phục cái thân của con. Con nhớ không?
Nhớ cái câu đó không con?
Phật tử
1: Kính bạch Thầy,
con ở nhà con cũng tập như thế nhưng mà nó chẳng khỏi ạ.
Trưởng
Lão: Mà con tập
như vầy rồi mà nó chưa khỏi, thì bắt đầu bây giờ con tập, con tập suốt 30 phút
chưa?
Phật tử
1: Dạ con tập
được 30 phút rồi.
Trưởng
Lão: Mỗi buổi
30 phút.
Phật tử
1: Nó vẫn có,
thỉnh thoảng nó vẫn có cái niệm khởi lên. Chứ nó chưa được an trú.
Trưởng
Lão: Nó chưa
nhiếp được, nó chưa nhiếp được. Nhưng mà con cứ tập. Cứ bền chí tập cho nó nhiếp
được. Tức là nó không còn niệm nữa thì nó sẽ đuổi cái bệnh con đi. Mà nó còn niệm
tức là nó còn có kẽ hở, nó còn tâm động, cho nên nó chưa. Vì vậy mà cái bệnh của
con, con ráng cố gắng. Phải nhiệt tâm đó con.
Bắt đầu bây
giờ con thấy bây giờ, trong 30 phút mà nó vẫn còn một hai niệm thì con lui lại.
Con tập trong 20 phút thôi, đừng 30 phút. Mà 20 phút còn niệm, con lui lại 10
phút thôi, để đạt cái chất lượng nhiếp tâm, nhiếp tâm bằng cách đuổi bệnh.
Nghĩa là bây giờ: “Thân bệnh này phải theo cánh tay này mà ra”, thì
con nói đưa ra, “Thân không bệnh này theo cánh tay mà vô”, thì con
đưa vô và con cứ nhiếp tâm bằng cái câu tác ý thân bệnh. Thay vì: “Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô …”, đưa ra, đưa vô, đưa ra vô,
phải không? Nhưng bây giờ thì con đưa ra, thì con nhiếp tâm cũng y như kiểu đó,
nhưng mà câu tác ý của con là đuổi bệnh: “Thân có bệnh này phải theo
cánh tay này mà ra, thân không bệnh này thì theo cánh tay mà vô”.
(37:23) Con
tác ý vậy, rồi con đưa tay vô, đưa tay ra. Mà con giữ gìn trong 10 phút, tập tu
cánh tay đưa ra vô. Con chú ý cánh tay đưa ra vô không có niệm, không có một
cái vọng tưởng gì. Chứ còn con đưa ra đưa vô một hơi có niệm khởi cái này cái
kia mình lo lắng: “Không biết cái bệnh mình tu vậy không biết có hết không nữa.”
thì nó có cái niệm. Mà nó làm cho cái tâm con nó bị có kẽ hở, thì nó không hết.
Bởi vì nhiếp tâm được an trú, rồi nó mới đuổi bệnh. Nhưng bây giờ vì mình đang
bệnh cho nên mình dùng cái câu tác ý đuổi bệnh. Và đồng thời, nhiếp tâm ở trong
cái đuổi bệnh đó, để khi nhiếp tâm được thì đuổi bệnh được, con hiểu chưa?
Thành ra nó ngắn, nó gọn hơn. Chứ không khéo thì phải dạy con bắt đầu là phải
nhiếp tâm trong cánh tay đưa ra vô, cho đến khi nhiếp được rồi mới an trú được.
An trú mà phải theo cái pháp, thí dụ như: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa
tay ra, An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô” phải không?
Mà mỗi buổi,
thí dụ như buổi sáng con cố gắng cái thời gian con tu 30 phút. Buổi chiều con
tu 30 phút, buổi tối 30 phút, buổi khuya 30 phút, lúc nào cũng đuổi bệnh. Chừng
nào hết thôi, mà không hết thì tập nữa. Tại vì không hết cái con xét lại, nếu
mà con nhiếp tâm mà không có vọng tưởng thì con đã đuổi bệnh rồi, nó chạy mất rồi.
Còn vì còn vọng tưởng cho nên nó chưa được. Cho nên nhiếp tâm có nghĩa
là làm cho cái tâm mình nó dính vào trong cái thân hành của mình. Làm cho cái
cánh tay đưa ra vầy với cái tâm của mình nó không có còn một niệm gì khác xen
vô cái chỗ mà mình biết cánh tay. Thầy gọi là nhiếp tâm. Còn an trú thì con sẽ
nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết
tôi đưa tay vô”. Thì con nhắc vậy, mà con thấy một trạng thái nó rất an, thiệt
an. Nó làm cho con rất an ổn, nó không bị đau nhức, không có bị gì hết. Trong
thân con không có bị mệt nhọc, không gì thì đó là nó đã an trú. Còn nó chưa có
thì nó chưa an trú. Nhưng mà phải tập cho nó được an.
Còn bây giờ
mình đuổi bệnh. Mà khi mà đuổi bệnh thì nó nhiếp tâm ở trong cái đuổi bệnh, mà
cái nhiếp nó không có niệm. Nó không có cái niệm nào khởi trong tâm con, thì
lúc bấy giờ cái bệnh của con sẽ hết. Mà nó sẽ hết thì nó là sự an trú, con hiểu
không? Nó không còn đau nữa là nó đã an trú trên thân con rồi. Cho nên con phải
tập lại kỹ, tập đừng cho niệm. Bởi vì bây giờ, thay vì bây giờ 30 phút thì con
bị niệm, có niệm xen vô. Mà có thể buổi sáng con không niệm nhưng buổi chiều bị
niệm, hay là buổi tối bị niệm. Thí dụ như nó bị niệm nó vô vậy, là con đuổi bệnh
không hết. Cho nên do đó con phải tập nhiếp tâm cho kỹ lưỡng. Cho nên ở đây có
những người người ta chưa có Tứ Thần Túc, nhưng mà vì người ta nhiếp tâm không
vọng tưởng mà người ta đuổi được bệnh. Mấy con xét mấy con thấy.
(40:01) Phật
tử 2: Con kính bạch Thầy, có lúc thì con tập như Thầy nói, có lúc con
đang tập cái này thì tự nhiên nó lại khởi lên nó đau hết cả người. Thì con cũng
tác ý “Đưa tay ra, đưa tay vô”, và con bảo là: “Cái thân này không được đau nhức
theo tay để ra ngoài”, xong rồi “An tịnh thân hành đưa tay vô tôi biết tôi đưa
tay vô” thì như thế cũng phải đến 10 phút nó mới an, nó không đau nhức nữa.
Trưởng
Lão: Nó đánh lại
con đó, con đuổi nó, nó đánh vô đó.
Phật tử
2: Nếu mà nó
không khởi, đầu này nó không giật, mà ví dụ con bảo: “Đầu này bình thường không
được run, không được giật nữa”, thì nó không run, không giật, thì một lúc nó
đau hết cả người.
Trưởng
Lão: Đánh qua
góc độ khác. Bởi vì cái đó là cái nghiệp của con, cho nên nó chưa có chuyển
nghiệp. Và đồng thời thì cái sự nhiếp tâm của con, con cố gắng con nhiếp đừng
có niệm. Đó là cái thứ nhất. Trong khoảng 30 phút không có niệm thôi, con chỉ cần
biết có cánh tay đưa ra vô thôi, phải không? Rồi kế đó thì con sống một đời sống
coi như là thọ Bát Quan Trai. Con tập, con tập dần. Con tập dần. Bắt đầu con,
thay vì con ăn ngày một bữa như ngày thọ Bát Quan Trai. Nhưng mà vì con còn uống
thêm cái gì đó trong cái buổi sáng hoặc là buổi chiều thôi. Uống thôi chớ đừng
ăn, ăn chỉ ngày một bữa thôi. Rồi con tập, nó sẽ lành được, nó sẽ hết. Con tinh
cần, con chuyên cần lên, rồi con nhiếp tâm cho được. Ráng cố gắng lui trở lại
cho đến khi nó đạt được cái chất lượng nhiếp tâm mà không có niệm. Rồi con dần
con tăng lên, tăng lên cho đến khi mà hoàn toàn nó đúng 30 phút, thì lúc bấy giờ
là bệnh con đuổi đi được rồi. Nhớ tập cho kỹ ở chỗ cái phần nhiếp tâm đó con.
Nhiếp tâm bằng câu tác ý đuổi bệnh lấy cái câu đó thôi. Và Liễu Vân con cũng nhớ
con, để đuổi nó ra.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét