336- ĐUỔI BỆNH CAO HUYẾT ÁP
(01:20:49) Phật
tử: Con bạch Thầy, bây giờ là con hiện tại có cái huyết áp cao, là nó
hay lên huyết áp đó Thầy. Bây giờ Thầy trao cái pháp gì để con tu cho nó hạ?
Trưởng
lão: Huyết áp
nó không có khó đâu con. Bây giờ đó con tập, thứ nhất là con tập nhiếp tâm ở
trong cái tâm bất động của con, con tập nhiếp tâm trong bất động vừa với sức của
con đừng quá, chỉ có ôm cái pháp mà tâm bất động thôi, nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự” con ngồi chơi. Rồi bắt đầu cứ khoảng độ chừng
nửa phút vậy đó con tác ý một lần: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự” rồi con im lặng một chút rồi con tác ý nữa, có vậy thôi. Rồi
con tu vừa cái sức của con, thí dụ như 30 phút là vừa sức con đừng tu 1 giờ, rồi
con xả con nghỉ, con đi vòng vòng chơi, vòng vòng cũng như cái thiền đường này
đó con đi vòng vòng, cái con vô con tu lại. Mà nó buồn ngủ thì con ôm pháp Thân
Hành Niệm con tu mà không buồn ngủ thì thôi.
Phật tử: Con ở bên thất để nghỉ được
không Thầy?
Trưởng
lão: Pháp Thân
Hành Niệm sợ tập trung nhiều thì nó cái bệnh con nó sẽ triển khai. Nhưng mà cái
điều kiện nó buồn ngủ con mới đi, còn không buồn ngủ thì thôi. Buồn ngủ đi hết
buồn ngủ.
Phật tử: Bạch Thầy, con có cái áp huyết
cao cho nên con sợ pháp Thân Hành Niệm, con sợ có khi nó ngã, con không dám đi.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Cho nên vì vậy Thầy nói khi nào nó quá buồn ngủ thì phải đi thôi, còn nó không
buồn ngủ thì thôi con. Không buồn ngủ con chỉ tập cái này rồi con tác ý, cái bệnh
của con con tác ý: “Đây chỗ bất động, thân tâm bất động chứ không phải
chỗ bệnh” con cứ tác ý vậy một thời gian sau bệnh con nó hết. Phải đuổi
bệnh đó thôi. Còn không thì con dùng cánh tay, con dùng cánh tay đuổi cái bệnh
của con ra: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết
tôi đưa tay vô. Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, bệnh cao huyết áp con phải
ra, theo cánh tay mà ra”, con tác ý luôn cái câu đuổi bệnh luôn, thì con
đưa tay ra. “Thân không bệnh, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô” thì
con đưa vô, cứ như vậy con đưa ra đưa vô. Ngày nào con cũng tu tập trung trong
cái tỉnh giác ở trên cánh tay của con để đuổi bệnh. Tay này mà con đưa nó mỏi
thì con chuyển qua tay này cái tay này nghỉ. Con cứ đưa tay ra, đưa tay vô con
đuổi bệnh, đuổi hết con. Còn con nhiếp tâm ở trong hơi thở để mà đuổi bệnh thì
sợ nó ảnh hưởng của cái bệnh luôn, nó dễ hơn, nó dễ bệnh hơn. Còn cái cánh tay
này nó không có bị đâu.
(1:23:30) Phật
tử: … con ngồi là con cứ theo hơi thở, với con nhiếp tâm theo hơi thở
thì nó khỏe, nhưng mà lâu lâu con tác ý rồi hôm bữa đây huyết áp con nó lên tới
200 và con nhờ hai cô ở gần bên yểm trợ con, bởi vì con không cần đi bác sĩ.
Trưởng
lão: Theo Thầy
thấy con bây giờ tự cứu mình đi đừng có nhờ ai nữa hết, không có dựa vô người
nào hết. Con cứ nương vào cánh tay của con đuổi bệnh, trong khi nó lên bất cứ
nó lên cao hay không, kệ nó đừng có sợ không có chết đâu mà sợ, chết bỏ. Con
còn biết được cánh tay đưa ra đưa vô là con bảo: “Bệnh cao huyết áp này
theo cánh tay mà ra” thì con đưa ra.
Phật tử: Bạch Thầy là cái đây là mệt quá
… nhờ huynh đệ yểm trợ, có được không Thầy? Có phạm giới không Thầy?
Trưởng
lão: Để giúp đỡ
con, thì đó là huynh đệ với nhau giúp đỡ nhau thì cũng tốt. Nói chung là trong
cái giai đoạn độc cư mà tu tập như vậy thì nó không tốt con. Nhưng mà trong cái
cơn bệnh thì con còn yếu thì con phải nhờ huynh đệ. Nhưng mà mạnh rồi thì quyết
định một là chết hai là chịu một mình không cần ai giúp đỡ, phải tự lực cứu
mình con. Cho nên ôm pháp cho chặt. Lúc bây giờ là lúc coi như là mình ôm phao
mà vượt biển, con nghe nói ôm phao vượt biển chứ mấy con tưởng đâu cái phao nó
nằm yên như vậy cho mình ngồi trên đó, nó hụp xuống, hụp lên vậy nè uống nước
hoài mấy con. Cho nên trong cái vấn đề đó là cái vấn đề rất là quan trọng khi
đó mình ôm cho chặt cái phao, nó hụp xuống kệ nó mà nó trồi lên thì cũng không
ăn thua gì, cứ ăn thua ôm chặt cái phao, ôm chặt cái phao là cái gì? “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét