318- TU TẬP LÀM CHỦ BỆNH
(13:54) Hôm
nay Thầy dạy cho mấy con cách thức để mấy con rút tỉa, mấy con phải tu tập, rồi
tu tập rồi mấy con mới có kinh nghiệm, chớ còn mấy con không tu tập, Thầy nói rồi
mấy con cũng chẳng biết đâu. Tu tập rồi có sai, mấy con mới trình lại Thầy, nếu
mà con không tác ý, không có nói ra bằng miệng con, bằng lời nói thì làm như
con, dường như nó dễ quên hay như thế nào đó, nó có nhiều cái kinh nghiệm tu
đó, mấy con sẽ trình lại Thầy, Thầy sẽ hướng dẫn lại mấy con, mấy con sẽ tu tập
chín chắn hơn.
Mà khi mà
nhiếp tâm được rồi thì mấy con sẽ an trú được rồi, mà an trú được đúng là mấy
con im lặng, mà nó dẫn cái ý của mấy con, nó làm việc trong đó rất cụ thể, rõ
ràng. Cho nên cái thân của con, mấy con đau cái chỗ nào, nhức cái đầu đi, cái ý
của mấy con nó hướng ngay cái chỗ nhức đó, nó bảo “đi”, tức là nó bảo
cái bệnh đi, thì ngay đó mấy con chỉ hít mấy hơi thở đó thì nó đã đi mất rồi,
nó không có đau.
Còn bây giờ
mấy con thấy mình cũng nhức cái đầu này, mà mình không có, cái tâm cái ý của
mình nó không có hướng ngay cái chỗ đau để nó đuổi đi, mà mình cứ, mình đọc, bảo: “Thọ
là vô thường, cái bệnh này phải đi đi, an tịnh thân hành này phải an ổn đi”,
mình nói như vậy, nhưng mà sự thật ra nó không đi. Còn trái lại cái ý của mình,
cái ý của mình hướng ngay cái chỗ đau thì ngầm của nó nó, là nó đẩy lui cái bệnh
ra, cái ý thức nó mạnh lắm, ý thức của chúng ta nó mạnh.
Cho nên mấy
con tập rồi mà quen rồi, mấy con hỏi kỹ Thầy, rồi Thầy hướng dẫn từng chút cái
biết cách rồi bắt đầu mấy con đẩy lui bệnh rất dễ. Cho nên có nhiều người nghe
Thầy nói, họ tu tập đúng cái họ đẩy lui bệnh. Còn có nhiều người mà nghe Thầy
nói, họ tập nó trật họ đuổi bệnh không được, chứ không phải là cái pháp không
đuổi bệnh được.
Nhưng mà tại
cái người đó tập sai, tập sai nên đuổi không được, con hiểu không? Mà tập đúng
đuổi bệnh được khỏe quá không có gì hết, đau chỗ nào đó đuổi chỗ nấy, nó đi mất
hết không có đau. Do đó là mình tập đúng pháp rồi.
(15:46) Cho
nên khi mà thấy mà đuổi bệnh mà không đi được, thì mấy con cứ về hỏi Thầy, kiểm
tra lại coi cách thức của mấy con đuổi cách kiểu nào đúng hay sai đây? Mà khi
mà biết sai Thầy hướng dẫn chỉ lại thì mấy con sẽ đuổi được bệnh, mà mình đuổi
được thì mình đâu có tốn tiền thang thuốc gì mấy con, rất khỏe, đời sống mình
không bệnh thì dễ gì mà chết, phải không? Sợ nó có bệnh nó mới chết, chớ còn
không bệnh mà làm gì cho chết.
Mà đời sống
Thầy nói, con người ta không đau, nó làm giàu cách mấy, có đúng câu tục ngữ người
ta nói không? Nghĩa là người ta mà không đau, người ta sẽ làm giàu, tại vì đau
mà nghèo mấy con, đau mà người ta bán đất, của cải hết để mà đi trị bệnh, có phải
không mấy con?
Cho nên, vì
vậy mà mình tu tập mình làm chủ được cái bệnh của mình rồi. Thân này có bệnh đuổi
đi được rồi, thì kể như mà mình làm giàu đó, đâu có tốn tiền thang thuốc đâu mà
không giàu, ăn ngày có bữa còn bao nhiêu để đống đống đó, tiền bạc để đống đống,
phải không mấy con? Thành ra làm giàu.
Người ta
nói: “Ăn được, ngủ được là Tiên, mà ăn không được, ngủ không được là tiền
mất đi”, có phải bà con xưa của mình người ta nói đúng không? Ăn không được,
ngủ không được thì rõ ràng là bệnh mới ăn không được, ngủ không được chứ sao,
còn mình ăn được, ngủ được, tức là Tiên rồi chứ, cái đó sướng quá rồi còn gì.
Mà giờ nó
không đau mới ăn được, ngủ được, mấy con đau bệnh mấy con có ăn được không? Đâu
có ăn được, hôi miệng quá ăn không được, nghe đem cơm đến là nghe mắc ớn rồi,
có phải không? Ăn không được, tức là bệnh.
Cho nên ở
đây Thầy nói thật sự mà mình làm chủ được bệnh đó thì mình thấy nó rất là khỏe
rồi, nó không còn đau nữa, là Tiên ở trên trời rồi chứ đâu còn ở dưới đất này nữa,
phải không? Nội cái mình làm chủ được bệnh đó là Tiên rồi, nó chưa thành Phật
thôi chứ nó là Tiên rồi, nó sung sướng rồi.
(17:33) Mà
sau khi mình làm chủ được cái muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống,
đó là mình làm Phật rồi. Mà muốn làm chủ được vậy thì ngồi tâm nó bất động, nó
im phăng phắc, nó lặng lẽ, nó thanh thản, an lạc vô cùng, ngồi đâu nó im phăng
phắc đó, đó là Phật.
Cho nên vì
nó còn lâu, còn bây giờ mấy con cũng còn nghĩ cái này, nghĩ cái kia. Nhưng mà
có bệnh là đuổi đi được, có đuổi đi được tức là mình Tiên rồi. Tiên lại còn suy
nghĩ, còn Phật thì không có suy nghĩ nữa. Phật thì ngồi đâu im lặng đó, ai hỏi
điều gì thì trả lời nấy, mà không hỏi thôi, im lặng, mà cái tự tâm nó im lặng,
nó bất động đó là Phật. Còn Tiên thì nó còn suy nghĩ cái này kia.
Cho nên mấy
con nghe, mấy ông Tiên mà người ta tưởng tượng ra, mấy ông Tiên mà còn đi uống
rượu đào tiên rồi đó. Tiên mà còn uống rượu là phạm giới đó mấy con. Như vậy là
mấy con chỉ cần làm chủ được bệnh thôi. Mấy con ăn ba bữa được chứ đâu có sao,
cho nên Tiên còn ăn ba bữa mà, phải không? Còn Phật ăn có bữa, cho nên muốn làm
Phật là mấy con ăn có ngày bữa, mà làm Tiên thì ăn được ba bữa. Nhưng mà làm chủ
được bệnh, chứ mấy con chưa làm chủ được bệnh thì chưa phải Tiên đâu, có hiểu
chưa?
(18:45) Đó,
cho nên Thầy dạy cho mấy con. Mấy con sống bình thường như mọi người, nhưng mấy
con làm chủ được bệnh, đó là Tiên có gì đâu. Cho nên, vì vậy mà mấy con phải sống,
nhưng mà muốn mà làm chủ được bệnh thì mấy con lấy năm giới, mấy con sống căn bản
năm giới. Chớ còn mấy con sống mà phạm giới thì chắc chắn mấy con cũng khó làm
chủ, tại vì cái giới mà sát sanh đó, là cái giới mà giúp cho chúng ta để không
có nuôi dưỡng cái thân của chúng ta bằng sự đau khổ của chúng sanh. Cho nên
thân của chúng ta nó không có mang cái nghiệp, cái nghiệp đau khổ.
Cho nên thường
thường là cái người mà tu để làm chủ được cái thân của mình là ăn chay, chứ
không thể nào mà mình ăn thịt chúng sanh mà mình làm chủ được, có điều đó thôi
không có gì khác.
Cho nên mấy
con giữ gìn năm giới của Phật rồi. Bắt đầu mấy con tập luyện nhiếp tâm và an
trú thì mấy con sẽ tập luyện được nhiếp tâm và an trú và mấy con đuổi bệnh được,
nó có hiệu quả mấy con, cố gắng tập đừng có để mất thời giờ uổng mấy con. Pháp
của Phật thì hiện tiền đó.
Còn mấy con
mà về đây mà nỗ lực tu thì phải ôm pháp Thân Hành Niệm đi kinh hành cho Thầy.
Đi kinh hành hoài đừng có đi mà nghe nó mỏi chân thì ngồi lại nghỉ chút xíu, ngồi
trên ghế như Thầy, ngồi trên ghế như mấy con cũng được, nhưng mà ngồi coi chừng,
nó sẽ ngồi đó nó gục, không được. Cho nên mình ngồi, nghỉ chân chút xíu là mình
đi.
Mà mình đi
mà cái pháp Thân Hành Niệm, mới đầu mình đi như người vô sự thôi, mình tập đi
Chánh Niệm Tỉnh Giác thôi, nhưng mà sau khi nó quen rồi nó không có mỏi chân,
nó không còn… Thấy đi nó thoải mái dễ chịu thì mấy con tập, tập dở gót lên, dở
chân lên, đưa chân tới, tập chút ít rồi nó lần lượt nó thuần thục rồi nó quen rồi
mấy con tập dần dần nhiều lên, rồi chừng đó mấy con ôm thành cái cỗ xe Thân
Hành Niệm mấy con chạy, thì do đó nó diệt hết hôn trầm, nó diệt sạch vọng tưởng,
thì mấy con thành tựu.
(20:32) Đó
mấy con thấy tu tập có vậy thôi, không có gì khó khăn, nhưng phải ráng mấy con,
ráng tập. Thầy tin rằng một con người mấy con sẽ làm được những điều này.
Thứ nhất là
mấy con về tập, mấy con làm chủ bệnh. Mình không thể cầu Phật hay hoặc là cầu
ai cứu khổ mình được hết, mà chính mình phải tự cứu lấy mình. Đức Phật bảo mình
tự thắp đuốc lên mà đi. Vì vậy hôm nay đó thì mấy con phải cố gắng thắp đuốc
lên mà đi. Các con thấy mấy cô bỏ hết đời sống của mình, gia đình, rồi cha mẹ
mà về đây mà nhập thất tu, mà không nỗ lực tu thì mang tiếng chết đi, mang tiếng,
mình phải tu cho được.
Còn mấy con
là cư sĩ nghe những lời mà Thầy dạy. Còn gia đình thì mình vẫn sống, vẫn lo
công việc đủ cách để trách nhiệm bổn phận của mình làm xong, nhưng kèm theo đó
mình tập để làm chủ bệnh, và đồng thời mấy con tập sống năm giới, đừng có vi phạm
năm giới của Phật thì mấy con sẽ đạt được cái kết quả tu tập của người cư sĩ.
Bởi vì khi
mình làm Phật tử mình đến với đạo Phật, thì thọ Tam Quy thì phải thọ Ngũ Giới rồi,
mà thọ Ngũ Giới là thọ để đó chớ đâu có sống. Còn bây giờ mình phải sống, đã
mình thọ là mình chấp nhận mình sống Ngũ Giới và mình sống đúng Ngũ Giới rồi
thì Thầy bảo mấy con là mấy con sẽ thành tựu làm chủ được bệnh.
Bây giờ mấy
con có hỏi Thầy gì thêm nữa không? Ai muốn hỏi gì cứ hỏi, Thầy trả lời mấy con.
Còn về tu tập
rồi, thì cái gì không biết thì viết thư hay hoặc là mấy con gọi điện thoại hỏi: “Bây
giờ con tu tập cái trường hợp vậy rồi nó như thế nào? Sao có đúng hay không? Thầy
dạy lại giùm con!”, phải không mấy con? Đó thì như vậy thì rất tốt. Rồi mấy
con hỏi đi con.
(22:14) Phật
tử 1: Dạ con xin hỏi. Kính bạch Thầy, cô Mai có dạy hướng dẫn cho tụi
con là đưa tay, tác ý là khi ngồi rồi mình đưa, rồi mình tập năm phút như vậy rồi
đi kinh hành năm phút rồi lại ngồi lại tập như vậy. Mà vừa rồi Thầy cũng có nói
cái an trú trong hơi thở mà con chưa hiểu lắm, nếu mình đang tập đưa tay vô,
đưa tay ra như thế này nhưng mà rồi sau đó mình tập an trú hơi thở có được Thầy
dạy vậy?
Trưởng
lão: Chớ không
phải cần hơi thở đâu, nhưng mà Thầy nói hơi thở là Thầy nói cao cấp đó là thân
hành nội đó mà, còn thân hành ngoại là cái hành động.
Phật tử
1: Dạ tụi con
đang có bệnh, cho nên cũng muốn tham để đuổi được bệnh.
Trưởng
lão: Con sẽ tập
cánh tay này, con sẽ đuổi bệnh đó con, nó sẽ đi đó. Con nhiếp tâm ở trong cánh
tay được là đuổi bệnh đi hết đó. Cái thân hành của mình tay, chân hoặc duỗi
tay, duỗi chân hoặc đưa tay, đưa chân hoặc hít thở thôi thì toàn bộ đó là thân
hành thôi, chớ Phật pháp không có dạy mình ngoài cái thân của mình mà tu tập
cái pháp khác, không có niệm bùa, niệm chú mấy con, không có niệm Phật nữa, nó
không có niệm Phật.
Mà lấy cái
thân hành của chúng ta, bắt đầu chúng ta niệm cái thân hành chúng ta. Sau đó
thì chúng ta hướng tâm thôi. Mình niệm quen rồi mình hướng tâm. Bắt đầu thì
mình chưa quen thì mình phải niệm. Mình niệm mình tác ý ra đó, tác ý niệm đó.
Còn sau này
nó hướng tâm tức là nó tác ý bằng cách hướng của nó, nó hướng cái hành động của
nó thì nó đưa ra, mà hướng hành động vô thì đưa vô, con hiểu không? Đó là cách
thức hướng. Bởi vì mình có tập niệm rồi, sau đó mình mới thấy hướng nó dễ.
Còn bước đầu
mà mấy con hướng, mấy con không biết cách nào, nó làm thinh. Nó không biết nó
đưa tay ra, đưa tay vô đây, nó không biết, phải không? Nó khó. Nhưng bây giờ mấy
con tác ý bằng cái niệm của nó thì mấy con nghe được nè. Mấy con nhận ra được
cái ý của mấy con niệm nè, thì do đó mấy con làm, sau đó mấy con không cần niệm
nữa, thì mấy con làm thì mấy con thấy nó hướng đó, nó hướng rõ. Bởi vì mình tập
rồi, nó quen rồi, nó mới tỉnh, cái sức tỉnh nó mới nhận ra, nó cụ thể, rõ ràng,
phải tập. Mà chừng mà nó, con làm thinh con không niệm nữa, mà nó hướng theo
cánh tay con đưa ra vô, đó là trị bệnh được rồi đó con, cách thức đó là cách thức
an trú rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét