314- TRẠNG THÁI TÂM VÔ LẬU CÓ TỨ THẦN TÚC
(11:07) Như
mấy con ngồi đây, mấy con thử coi mình có trạng thái đó không? Thì mấy con thấy
này: Đầu óc mấy con không có khởi niệm thì nó là tâm thanh thản mấy con, không
có nghĩ gì hết. Mấy con ngồi nhìn coi nó có thanh thản không? Rồi bắt đầu mấy
con ngồi mấy con nghiệm lại cái thân mình coi nó có tê nhức, đau chỗ nào không?
- Không! Thì đó là an lạc rồi mấy con. Còn ở ngoài này, không ai tác động gì mấy
con thành ra cái tâm nó luôn luôn bất động. Như vậy thì mấy con hoàn toàn là
trong thân tâm của chúng ta hoàn toàn là vô sự.
Cho nên cụm
từ mà Thầy ghép lại để chỉ cái trạng thái Niết Bàn, cái trạng thái vô lậu: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Bây giờ mấy con nghiệm xem có không?
Nhưng mấy con sống nó chưa được đâu, phải không? Mấy con có đó mà mấy con sống
chưa được. Mà muốn sống được với nó ngày này qua ngày khác, giờ này qua giờ
khác được cái tâm bất động đó thì phải tu.
Đầu tiên thì
mấy con phải ăn ngày một bữa. Rồi bắt đầu mấy con phải phá sạch hôn trầm, buồn
ngủ để cho mấy con ngồi lại mà nó không buồn ngủ, tức là nó tỉnh thức. Mà nó tỉnh
thức được rồi thì bắt đầu bây giờ mấy con tập sống một mình, sống độc cư. Chứ
buồn quá đi nói chuyện thì mấy con tu không được, phải không? Cho nên vì vậy mà
mấy con phải sống một mình. Sống một mình Thầy cho cái thất mấy con ngồi mấy
con thấy thích sống một mình, không muốn nói chuyện với ai hết.
Thì lúc bấy
giờ chỉ có một mình mình mới nhìn được cái tâm của mình, mình mới thấy nó có vọng
tưởng hay không vọng tưởng. Rồi lúc bấy giờ mình cứ tác ý, cái pháp Như Lý Tác
Ý, có những cái niệm nào khởi ra thì mình tác ý: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, không có nghĩ tầm bậy, tầm bạ". Thì ngay đó
nó yên lặng, thanh thản.
Rồi một chút
nó khởi niệm nữa rồi mình tác ý nữa. Rồi một chút nó khởi niệm nữa, mình tác ý
nữa. Thậm chí như cái thân mình ngồi nó mỏi mệt, nó đau, nó thụng: "Thẳng
lưng nghe, không có thụng nghe, mày chạy theo dục kiểu thụng lưng không
được", đó mình nhắc nó vậy, mình giữ thẳng lên. Cứ như vậy mình giữ
cho lưng mình ngồi thẳng, rồi cái tâm mình nó không niệm, rồi cái thân mình nó
không đau, thì tất cả các ác pháp đều đã bị mình tác ý mình đuổi hết. Mình đuổi
hết, vì vậy mà đức Phật dạy mình: "Ngăn ác, diệt ác pháp, sanh thiện,
tăng trưởng thiện pháp". Chỉ còn có một thiện duy nhất là: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
(13:09) Sau
khi mình tu một thời gian năm, sáu tháng thì cái tâm mình nó sẽ bất động. Nó bất
động nhưng mà nó bất động chỉ trong vòng nửa tiếng, một tiếng đồng hồ chứ nó
không kéo dài được. Lúc bấy giờ mình lắng nghe thử coi nó bất động như vậy thì
cái tâm mình nó ở đâu? Mình thấy rõ ràng là nó biết hơi thở ra, vô, mà nó cảm
nhận toàn thân. Còn nó gom lại một hơi thở thì nó bị dùng hơi thở nó ức chế. Ức
chế ý thức của nó, nó không niệm thì nó là sai. Cho nên mình mới nhả nó ra. Bảo: "Mày
phải nhìn toàn thân của mày, chứ không được nhìn có riêng mỗi hơi thở".
Cho nên vì vậy
mà nó quán lên thân nó, nên lúc bây giờ chúng ta thấy cảm giác toàn thân mà nó
vừa biết hơi thở, thì biết rằng trên thân quán thân rồi. Tâm nó đã trên thân
quán thân.
Mà khi tâm
đã trên thân quán thân thì mấy con đứng ngoài, cái biết của ý thức của mấy con
cứ đứng ngoài nhìn nó, nhìn coi nó đang quán trên thân nó. Rồi cái con nhìn nó
như vậy thì con ngồi, hoặc đứng, hoặc đi trong bốn oai nghi thì mấy con sẽ thấy
trong suốt thời gian đó bảy ngày đêm. Bảy ngày đêm không ăn uống, không đói
khát, không mệt nhọc, không mệt mỏi gì cả hết mà tỉnh táo, không hôn trầm, thuỳ
miên gì hết thì bảy ngày đêm mấy con chứng đạo. Tức là chứng cái tâm vô lậu đó.
Thì đạo Phật có chứng vô lậu thôi.
Mà sau khi
kéo dài bảy ngày đêm mà với cái trạng thái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự thì nó có Tứ Thần Túc. Mình không luyện tập Tứ Thần Túc, nhưng vì cái tâm bất
động đó có cái lực của nó là Tứ Thần Túc.
Khi có Tứ Thần
Túc thì trong Tứ Thần Túc, nó có Định Như Ý Túc. Khi mà có cái lực Định Như Ý
Túc thì chúng ta bắt đầu nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền. Mình ra
lệnh bằng ý thức của chúng ta: “Ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền”, thân
tâm mình nó vào trạng thái của Sơ Thiền. Mà mình bảo: “Tịnh chỉ hơi thở
nhập Tứ Thiền”, là nó tịnh chỉ hơi thở nhập Tứ Thiền. Mấy con thấy mình tu
tập đúng pháp thì nó phải đạt được kết quả như vậy chứ.
(15:00) Cho
nên khi mà nhập Tứ Thiền để làm gì? Nó tịnh chỉ hơi thở là hơi thở nó ngưng,
thân tâm nó an lạc mà cái hơi thở nó thanh tịnh từ từ, nó dừng lại nó không thở
nữa. Lúc bấy giờ ở trong Tứ Thiền không thở rồi thì chúng ta lại dùng phương
pháp Dục Như Ý Túc (bởi vì Tứ Thần Túc nó có Dục Như Ý Túc) mình trở ra khỏi
cái trạng thái của Tứ Thiền để vào cái trạng thái bất động như hồi đầu mình mới
tu. Mình nhắc nó: "Thân tâm này phải trở ra cái trạng thái bất động
tâm, thanh thản, an lạc, vô sự, xả bỏ trạng thái Tứ Thiền". Mình chỉ cần
tác ý như vậy thì cả thân thâm của mình nó đều yên lặng, nó vào cái trạng thái
Niết Bàn của nó, trạng thái bất động, tâm thanh thản, an lạc, vô sự thì thân nó
đã ngưng thở. Nó đã ngưng thở thì người ta sẽ đem đi thiêu đốt, hoặc là người
ta chôn cất. Thì coi như là mình chết tự tại.
Các con đọc
kinh Niết Bàn các con có thấy chỗ đức Phật nhập Niết Bàn không? Đức Phật nhập
Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền, rồi đức Phật nhập ra, nhập vô cho đến
khi nhập ba lần rồi nhập Tứ Thiền, đức Phật tịnh chỉ hơi thở xong thì xả cái trạng
thái Tứ Thiền, đức Phật nhập Niết Bàn là coi như hoàn toàn. Người ta làm đám
tang Phật, người ta thiêu đốt, tẩm liệm thân Phật như thế nào thì theo cái cách
thức. Chứ còn đức Phật đã bỏ thân rồi.
Đó là cái
phương pháp đức Phật đã nhập từ cái Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền,
nhập đi nhập lại ba lần. Tức là nhắc nhở mình muốn làm chủ sự sống chết thì phải
đi vào con đường Thiền Định này mới làm chủ sự sống chết, chứ không ngoài con
đường Thiền Định này thì không có pháp nào mà làm chủ sự sống chết được. Cho
nên đức Phật nhắc nhở chúng ta trong khi âm thầm để mà di chúc, cái lời di chúc
để mà chúng ta biết đó là cái phương pháp làm chủ sự sống chết. Quá tuyệt vời!
Mà hôm nay
Thấy thấy nó đơn giản quá! Chỉ có ở trên cái tâm bất động mình thì nó có đủ Tứ
Thần Túc. Dục Như Ý Túc có này, Tuệ Như Ý Túc có này, Tinh Tấn Như Ý Túc có
này, Định Như Ý Túc có này. Nó có đủ bốn cái lực như Thần rồi. Thì lực như Thần
rồi mình sử dụng thân tâm mình như thế nào thì sử dụng thân tâm mình như thế nấy,
nó làm theo hết. Mình sai nó làm. Chứ không còn.
(17:21) Bởi
vì hàng ngày ngồi đây mình dùng cái pháp Như Lý Tác Ý mà tác ý cho đến khi lậu
hoặc nó không còn, thì nó có những cái lực của nó. Thì các con đọc trong kinh Lậu
Hoặc, trong kinh Nguyên Thuỷ chúng ta thấy đức Phật dạy cái câu rất hay mà rất
ngắn gọn để nhắc nhở.
Hàng ngày,
chúng ta tu tập đức Phật dạy: "Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh
sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt". Cái câu nói quá hay.
Lậu hoặc là
cái gì? Là cái tâm phiền não, là cái thân đau bệnh, nhức chỗ này, chỗ kia. Mà
chúng ta hàng ngày tác ý, chưa có lậu hoặc, tức là chưa có đau bệnh gì hết, tác
ý: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi
biết tôi thở ra" thì thân chúng ta không bệnh đau. Vì có Như Lý
Tác Ý thì lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh. Lậu hoặc nó không sanh được. Bởi vì
mình tác ý bảo nó an tịnh cho nên thân nó không có bệnh. Còn mình không tác ý
thì thân nó vô thường nó phải bệnh. Mà nó bệnh rồi thì mình tác ý, nó sẽ bị diệt.
À, nó có đau thì: "Thọ là vô thường, cái bệnh này đi đi". Ở
đây chỉ có: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra". Rồi hít vô, thở ra vài ba hơi thở, cái
bệnh đi mất, không tốn một đồng xu, một cắc bạc nào hết mấy con, quá tuyệt, vậy
mà không chịu làm.
Thầy dạy mấy
con, mấy con về, mấy con đọc lại cái Định Niệm Hơi Thở đó. Hòa thượng Minh Châu
dịch riêng của bài pháp hơi thở đó. Thì Hòa thượng Minh Châu dịch từ tiếng Pali
sang Việt Nam của mình là mười sáu cái đề mục. Còn dịch về cái bài Thân Hành Niệm,
thì Thân Hành Niệm là cái hành động đi, đứng, nằm, ngồi, trong đó có hơi thở.
Thì nội riêng cái hơi thở trong pháp Thân Hành Niệm đó, thì nó thêm hai cái đề
mục nữa, tức là mười tám cái đề mục của hơi thở.
Sau khi
chúng ta đọc được mười tám cái đề mục hơi thở trong hai pháp, thì lúc bây giờ
chúng ta đọc đến lúc mà đức Phật dạy La Hầu La. Dạy La Hầu La tu về hơi thở thì
ông Xá Lợi Phất dạy. Ông Xá Lợi Phất thay đức Phật dạy cho La Hầu La. La Hầu La
là đứa con của đức Phật. Thì lúc bấy giờ đó, ông Xá Lợi Phất là Bổn Sư của La Hầu
La. Cho nên khi đó, ông Xá Lợi Phất dạy cho La Hầu La là mười chín cái đề mục.
Trong khi chú bé này mười chín cái đề mục tu xong là chứng quả A La Hán. Chứng
quả A La Hán thì chú xin Phật chú sẽ nhập Niết Bàn. Cho nên chú bé nhập Niết
Bàn trước Phật.
Đó, mấy con
thấy nó đơn giản quá! Tại sao chúng ta có mười chín cái đề mục như vậy mà chúng
ta không gom lại để mà chúng ta tu tập hàng ngày? Nó là cái phương pháp ngăn
án, diệt ác pháp, sanh thiện, tăng trưởng thiện pháp. Nhờ Định Niệm Hơi Thở mà
chúng ta tu Tứ Chánh Cần.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét