312- ÔM PHÁP PHẬT TỰ CỨU LẤY MÌNH
(44:07) Phật
tử 1: Bạch Thầy! Theo như lời dạy của Thầy hồi nãy thì con nghe nó giống
như trong kinh Tương Ưng mà đức Phật dạy cho ông Bà La Môn ba chục tuổi đó, thì
một ông trong Bà La Môn 120 tuổi thì ông nói: “Bạch đức Thế Tôn! Con
thân già yếu mà bệnh hoạn hoài Thế Tôn có cái pháp nào dạy cho con để cho con
cái tâm không bệnh thì đức Phật mới dạy Bà La Môn Ông hãy tác ý là thân tuy có
bệnh mà tâm tui không có bệnh, cứ tác ý như vậy”. Do đó mà con học
theo cái pháp này thì con thấy nó yên ổn nhưng mà nó không được liên tục.
Trưởng
lão: Phải tập
liên tục.
Phật tử
1: Hôm nay thầy
dạy con như vậy thì con phải về con tập. Lẽ ra cái bệnh của con là nó chết lâu
lắm rồi chứ không phải tới bây giờ.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Phật tử
1: Nhưng mà nhờ
cái pháp của Thầy dạy, với con nghiên cứu trong kinh Tương Ưng đó, thì Đức Phật
có dạy như vậy. Vì vậy mà, có nhiều người họ thấy làm ngạc nhiên cái bệnh của
con ngặt nghèo như vậy mà làm sao còn sống được tới bây giờ
Trưởng
lão: Nhờ pháp
Phật đó con!
Phật tử
1: Con cũng
nghe cái lời dạy của Thầy làm cực khổ mấy cũng ăn một bữa thôi nhất định không
ăn hai bữa, cho tới bây giờ. Mà có khi nào nó ngặt quá là con nghĩ tới Thầy thấy
tâm nó an ổn. Hôm nay con lên thăm viếng Thầy và lắng nghe lời dạy của Thầy từ
sáng tới giờ, cách tác ý này rất là hay, mà trong kinh nhất là trong kinh
nguyên thủy có dạy chứ còn kinh Đại Thừa thì không có dạy cái phương pháp tác ý
này.
Trưởng
lão: Tại vì cái
câu dạy quá ngắn mà rất hay của đạo Phật. Dẫn tâm vào đạo bằng cái câu Như Lý
Tác Ý. “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị
diệt”. Nghĩa là mình có những cái… ví dụ như bây giờ mấy con nè! Người ta
nói mấy con trái ý cái mấy con tức giận liền thì ngay đó mấy con tác ý liền, “Quán
ly sân tôi biết tôi hít vô quán ly sân tôi biết tôi thở ra”. Bởi vì mình
đang tức giận nè. Mình bảo ly thì bắt đầu mình hít vô thở ra năm hơi thở. Cái
ngồi lại thấy sân mất rồi, mấy con thấy chưa?
Mà bây giờ,
tâm mình bây giờ không có sân, không có ai nói gì chướng, mình không có sân nè!
Nhưng mà mình tập sẽ không sân nè: “Quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô,
quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”. Hoặc là mấy con dùng cái câu “Quán
đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi thở
ra”. Mấy con tập sáu tháng như vậy, người ta chửi mấy con, tâm như nước
không giận ai hết! Nó từ bỏ rồi mấy con, nó đoạn diệt mất rồi!
(46:28) Phật
tử 1: Thưa thầy! Thầy có sách dạy đó, Thầy cho con!
Trưởng
lão: Có con,
sách không lậu hoặc, không còn đau khổ đó. Tâm vô lậu đó thì mấy cuốn sách đó đọc.
Phật tử
1: Thầy cho con
xin một quyển để con đem về con thực tập?
Trưởng
lão: Không biết
còn hay không! Hay lắm mấy con. Bởi vì Phật pháp hay lắm! Thầy nói thật sự ra
ông Phật, Ông trạch pháp. Ông cho mình những cái câu Pháp để cho mình đối trị
được những cái khổ trên thân của mình. Ngay mình bị khổ thì mình tác ý thì nó
cũng dẹp khổ. Mà ngay cái chưa khổ, nhưng mà nó sẽ sắp sửa ngày mai ngày mốt tới
khổ. Thì bây giờ bữa nay tác ý ngày mai ngày mốt không có khổ. Nó đem lại sự
bình an cho mình. Nó có cái phương pháp mấy con, có phương pháp để đối trị.
Còn mấy người
mà hôn trầm thùy miên, mà gục tới gục lui nó có cái phương pháp. Định của Hơi
Thở, nó có cái phương pháp: “Với tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với
tâm định tĩnh tôi biết tôi thở ra”. Tu tập như vậy mà trong khi mình chưa bị
hôn trầm thùy miên đã tập rồi. Cho nên hôn trầm thùy miên không tới. Bởi vì
mình tu tập sáu tháng, nó thành một ý thức lực của nó rồi. Nó thành một cái sức
định tỉnh của nó ở trong này ghê lắm!
Còn đợi tới
mà hôn trầm thùy miên, gục tới gục lui rồi thì chỉ còn nước đi kinh hành thôi,
chứ không cách nào khác hơn hết. Mới phá nó chứ không khéo ngồi đó nó ngủ! Mà
cái bệnh hôn trầm thùy miên, cái bệnh ngủ này ghê lắm! Chứ không phải, lơ mơ là
nó lười biếng ghê lắm!
Phật tử
1: Ngũ Triền
Cái phải không Thầy….?
Trưởng
lão: Ừ! Tham,
sân, si, đó con, là cái trạng thái ngủ đó, Ngũ Triền Cái, ghê lắm! Cho nên Thầy
dạy mấy con đơn giản lắm! Thầy tóm lược lại những cái ý của Phật mà Thầy dạy, để
cho mấy con đạt được cái kết quả tốt nhanh chóng. Mà phải bền chí, phải nhiệt
tâm thì kết quả tốt lắm! Ráng tu tập mấy con, không khéo đời sống của mấy con
khổ lắm! Khổ chuyện này khổ chuyện kia. Thầy nói làm ăn thất bại cũng khổ, vợ
con bệnh đau cũng khổ, rồi cãi cọ nhau cũng khổ, thôi đủ thứ khổ hết. Thành ra
cuộc đời khổ lắm mấy con, bỏ xuống, bỏ xuống hết đi, dẹp đi!
Vô đây mà tu
vài ba tháng, sáu tháng rồi ra hết khổ, không có gì mà làm khổ mình được nữa hết.
Phải nỗ lực thật sự tu thật, chứ đừng có tu chơi chơi, không phải tu chơi đâu,
tu thật tình. Giới luật nghiêm chỉnh thà chết bỏ chứ nhất định không phạm giới.
Đồng thời luôn siêng năng tác ý, thì mấy con siêng năng như vậy đừng gián đoạn,
tu hoài tu hoài sáu tháng. Sau khi sáu tháng xong mặc tình đó mà ra muốn gì
cũng được.
Bởi vì khi
mình tu mà tâm mình nó bất động hoàn toàn rồi, ra mình tiếp duyên, mình làm cái
việc này việc kia, đó là diệu dụng của nó hết. Còn mình chưa có đạt được cái
tâm bất động này, mình đi ra là mình bị phóng dật hết, nó lôi theo dục hết. Còn
người ta đạt được thì dục nó hết rồi.
Cho nên khi
mà người ta ra, người ta tiếp duyên, đó là cái dụng của người ta, chứ không phải
là người ta còn dục. Người ta làm rồi, thì người ta trở về, thì tâm người ta bất
động liền. Còn mình trở về thì dính mắc thôi đủ thứ. Ngồi đây lo sợ, không biết
là thành hay là thất bại đây, nó khổ sở. Còn người ta không có lo cái chuyện
đó. Đó là người ta diệu dụng, còn mình không phải diệu dụng.
Cho nên cái
người mà nói: Tôi tu rồi Tôi ra, Tôi thuyết giảng này kia, mà trong khi mình
chưa làm chủ, mà thuyết giảng đó đều là bị pháp tưởng rồi, nói lung tung. Còn
người mà người ta tu xong rồi, người ta nói nói rồi thì người ta do cái dụng
người ta nói. Tùy căn cơ của mọi người mà người ta nói để cho lợi ích cho mọi
người. Thì cái dụng của người ta, chứ không phải vì cái dục mà người ta thích
nói.
Cho nên thì
vậy nó lợi ích lắm mấy con! Thầy nói ở đây là do cái dụng để mà nhắc nhở cho mấy
con. Khích lệ với cái khả năng, với cái việc làm của mấy con làm được, chứ
không phải ngoài cái khả năng của mấy con. Nhưng mà chỉ cần mấy con cố gắng là
đạt được mấy con.
(50:04) Hôm
nay mấy con về đủ duyên gặp Thầy, mấy con được học những cái, nghe được những
cái lời thì mấy con hãy cố gắng mấy con. Cố gắng cứu mình, chứ không ai cứu
mình hết. Còn con bây giờ lớn tuổi rồi, về khép cửa thất lại, nỗ lực tu ôm chặt
một cái pháp. Tu cho thành một cái đạo lực để làm chủ. Nhất là con về, con tu
như thế này con: “Tâm bất động, thanh Thản, an Lạc, vô Sự”. Ngồi lại,
nhìn lại cái trong đầu của mình coi nó có khởi niệm không? Hễ mà nhìn tỉnh táo
thì nó không bao giờ niệm, mà hơi lờ mờ thì nó phóng niệm ra.
Phóng niệm
ra thì ngay đó thì tác ý đuổi liền: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
chỗ này không có niệm nào mà xen vô được. Mình nói vậy cái nó trở về im lặng. Rồi
nó hiện ra nữa, tác ý nữa. Cứ như vậy ngày ngày ngày, tới chừng nó đoạt được,
nó không có còn cái niệm nào nữa hết, thì lúc bây giờ nhìn lại coi nó ở đâu?
Thì thấy nó biết hơi thở ra vô, nó cảm nhận toàn thân, biết nó đang ở trên Tứ
Niệm Xứ rồi. Mày bây giờ vào Tứ Niệm Xứ, tao sẽ cho tu tập Tứ Niệm Xứ. Lúc bây
giờ con cứ nhắc “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân
tôi biết tôi thở ra”. Khi con nhắc như vậy thì cái tâm nó nhận biết hơi thở
và cảm nhận toàn thân con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét