309- TỰ MÌNH NỖ LỰC TU TẬP
(30:49) Đó!
Bây giờ chúng ta được pháp, mà có phương pháp quá tuyệt vời! Chứ đâu cầu khẩn
Phật phù hộ cho mình tai qua nạn khỏi, bệnh tật tiêu trừ đâu. Mà chính mình đuổi
bệnh nó mới tiêu trừ chớ. Còn bây giờ, xúm vô chùa “Nam mô Quan Thế Âm
Bồ Tát cứu khổ cứu nạn”, cái này mới là chết đó. Phật nào mà cứu khổ mình
được cái chuyện này.
Cho nên, đức
Phật nói: “Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không có đi thay cho mấy con
được, ta chỉ là người hướng đạo mà thôi”. Có phải không? Ông Phật dạy. Mà
bây giờ, cứ cầu Phật phù hộ cho bình an mạnh giỏi. Thôi thì chuyện đó mình đi
ngược lại lời Phật dạy rồi, có đúng không mấy con?
Cho nên, bây
giờ, chúng ta phải nỗ lực. Chỉ có sáu tháng mà ngồi tu một cái pháp để làm chủ
được bệnh mà tại sao không tu, để bệnh đau? Bây giờ trong thân là có bệnh nè,
đuổi cho sạch cái bệnh này ra đi, thử coi nó ra không. Ôm cái pháp này mà tu mà
đuổi, đuổi riết nó hết bệnh. Đó, như vậy là cái niềm tin rõ ràng là Phật pháp
quá tuyệt chớ.
Có một số
người về thăm Thầy, họ trình bày lại sự tụ tập, họ đuổi được bệnh họ mừng quá.
Đúng là có một số người quá nhiệt tâm. Khi đọc sách Thầy rồi, chưa biết Thầy, đọc
sách Thầy rồi. Nhưng mà vì thân bệnh, gia đình nghèo, không đủ tiền mấy con. Mà
những bệnh ngặt nghèo. như bệnh bán thân, như bệnh tăng huyết áp, như bệnh ngặt
nghèo. Thế mà tiền bạc không đủ để mà đi đến bệnh viện để trị bệnh thì chỉ còn
có ôm pháp Thầy thôi. Chỉ nó là cái hy vọng thôi, chứ còn hết cách rồi. Cho nên
vì vậy mà các vị nỗ lực thực hiện pháp của Thầy. Bởi vì mình không tiền thì phải
thực hiện thôi, chớ phải có tiền là đi bệnh viện. Đây là cuối cùng đó.
Sau khi ôm
pháp Thầy thì bệnh nó lần lượt nó hết sạch. Bây giờ mạnh khỏe mới vô đây để, đến
đi tìm Thầy, để gặp một vị Thầy mà viết những kinh sách này. Đến gặp Thầy mừng
quá! Nhờ, nhờ Thầy mà cứu tụi con, chớ tụi con nghèo đâu có tiền đâu mà đi bệnh
viện. Mà đến đó thì từ mấy chục triệu chứ đâu có ít, như cái bệnh tụi con là bệnh
rất là tốn hao tiền. Đó, cuối cùng thì chỉ cái pháp đơn sơ, không có tốn tiền bạc
gì hết, mà hết bệnh.
Cho nên hôm
nay, mấy con có đủ duyên về gặp Thầy. Thầy dạy mấy con cái pháp đơn giản thôi,
một pháp thôi! “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, An tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô thở ra năm hơi thở, rồi tác ý
câu đó nữa, rồi hít vô thở ra năm hơi thở. Một ngày làm bao nhiêu lần tác ý, mà
chỉ mỗi lần tác ý có năm hơi thở thôi, chứ đâu có thở nhiều, các con hiểu chưa?
Mà cứ như vậy, ngày nào vậy, sáu tháng, mấy con sẽ đuổi bệnh chạy hết. Không có
bệnh nào mà không chạy. Tại vì nó thành một cái ý thức lực của mấy con rồi.
Bởi vì sáu
tháng mà ngày nào mấy con cũng nỗ lực. Mấy con tu tập, mấy con tác ý cái câu
đó, thành ra nó thành một cái lực. Chứ đừng có bữa nay mấy con tập, ngày mai mấy
con nghỉ, ngày mốt tập thì nó gián đoạn, vậy nó không có lực đâu. Còn ngày nào
mấy con cũng tập. Ví dụ như bây giờ buổi tối mấy con tập ba mươi phút. Khuya mấy
con dậy tập ba mươi phút. Sáng rảnh rang mấy con dành nó ba mươi phút. Chiều rảnh
rang dành nó, một ngày tu bốn thời. Mà sáu tháng mà ngày nào đừng bỏ ngày nào hết,
thì mấy con sẽ thấy cái lực của nó. Chứ mấy con tu sơ sơ, chơi chơi vậy thôi, rồi
bỏ, vậy thôi chắc không được.
Mà mấy người
mà tu như vậy đó, mà liên tục như vậy, mà sáu tháng là những người nhiệt tâm.
Còn mấy con tu, thôi hôm nay đi công chuyện, khách khứa, thôi để mình bỏ ngày
nay đi, ngày mai tu, cũng không được. Giờ tu mới là giờ quan trọng của mấy con
đó. Cái giờ cứu khổ của mình, cái giờ làm chủ của mình. Phải tận tình nỗ lực thật
sự đem hết sức lực cho mình. À, bây giờ, thí dụ như buổi sáng mình mắc khách
đi, mà trong buổi sáng này là mình phải tu ba mươi phút nè. Mình mắc khách đi,
mà khi khách về rồi, thì đóng cửa lại mình nỗ lực tu ba mươi phút. Đừng bỏ cái
buổi sáng, dù là mười một giờ cũng tu, đừng bỏ.
Còn không ấy,
sáng sớm chưa có khách khứa gì, mấy con lo bảy giờ lo tu đi. Tới chừng có khách
rồi thì mấy con cứ mặc tình mà tiếp mỗi buổi sáng. Còn buổi chiều đó các con thấy
lúc nào yên tĩnh là mấy con tập liền tức khắc ba mươi phút. Đâu có tu nhiều. Mà
như vậy, sáu tháng, mấy con thấy kết quả ghê gớm lắm. Ngày nào cũng có một pháp
à, tập riết nó thành một cái lực quá mạnh. Không có khó đâu mấy con, không có
khó đâu, chịu khó là là thành công.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét