269- LỚN TUỔI TU TỨ CHÁNH CẦN NGỒI CHƠI XẢ TÂM
(22:50) Trưởng
lão: Từ Phước con, rồi, con lên đây đi. Xá Thầy thôi con. Xá rồi con
ngồi xuống đi con. Con tu tập sao, có nhiếp tâm được không con?
Tu sinh Từ
Phước: Dạ, con thưa
Thầy con ngồi lại. (…)
Trưởng
lão: Con cố gắng
con, cái tuổi của con lớn rồi. Theo Thầy thấy bây giờ thì về vấn đề mà nhiếp
tâm trong cái hơi thở, thì bảy mươi tám tuổi con cũng lớn rồi. Bây giờ thì con
sẽ tu với cái sức khoẻ của con, mà vận dụng cái chỗ nhiếp tâm thì nó hao cái
năng lượng con nhiều lắm, mình theo kịp người ta thì không được đâu. Thôi bây
giờ theo Thầy thiết nghĩ thì con nên tu Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác. Con chỉ
nhắc như thế này, con chỉ ngồi lại bán già hay hoặc là ngồi lại trên cái ghế
như thế này, con ngồi con nhắc: “Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự”.
Rồi con ngồi lại yên lặng, con sẽ thấy từng cái tâm niệm nó nghĩ nhớ cái gì?
(24:00) Mỗi
khi cái niệm nó khởi ra thì con quan sát đem cái niệm đó. con xét nó thuộc về
nhân quả nào? Nó thuộc về ái kiết sử hoặc là nó thuộc về những cái niệm tào
lao. Hoặc là nhớ trong quá khứ cái chuyện gì thì con sẽ đem nó mà con mổ xẻ,
quán sát nó rồi con quán nó. Tất cả các cái niệm đều là những cái nhân quả. Cái
gì mà xảy ra trong đời của con, thì ái kiết sử thì con cũng: “Đây là ái
kiết sử, tất cả những cái này đều là cái duyên để mà tạo ra cái nhân quả khổ
đau từ kiếp này sang kiếp khác, hãy buông xuống đi! Tao không chấp nhận, chỉ có
chấp nhận tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Hoặc là con
nói ngắn, gọn: “Đây là nhân quả, đi đi”. Nghĩa là có cái trường hợp
tai nạn hoặc là cái gì nhớ lại, hoặc là cái thân bệnh đau của con, con “Đây
là nhân quả, mang cái thân này phải trả nhân quả, có gì mày phải lo! Đi đi, ở
đây chỉ còn Bất Động Tâm, thanh thản, an lạc, vô sự”. Con nhắc vậy, rồi con
tiếp tục con ngồi, một chút con lại nhắc: “Tâm bất động, thanh thản an
lạc, vô sự”. Nó không niệm thì con một lúc con cũng nhắc: “Tâm bất
động, thanh thản an lạc, vô sự” để rồi nó kéo dài cái trạng thái này,
mà có niệm thì con ngăn con diệt nó, con nhớ chưa?
Bởi vì lớn
tuổi rồi con phải tu tập vậy thôi chứ không khác gì hết. Rồi khi mà tu tập vậy
cho đến khi nó kéo dài cái thời gian nó không còn niệm nữa, thì Thầy sẽ dẫn con
vào Tứ Niệm Xứ để mà làm chủ sự sống chết. Rồi, con về con, ráng cố gắng tu tập
con.
Thiện Hướng
con, Thiện Hướng đâu? Con lên đây đi con, con ráng tu tập nghe không? Tuổi còn
trẻ, còn nhỏ, nỗ lực. Khi mình đã biết rồi thì hãy ráng mà tu tập. Con có thể
nhiếp tâm ở trong hơi thở chưa con?
Tu sinh
Thiện Hướng: Con nhiếp
tâm nó bị niệm, nhiều lúc nó hay bị hôn trầm (Nó bị hôn trầm hả?). Con đi kinh
hành bị.
Trưởng
lão: Đi kinh
hành bị… Vậy thì con nên tập đi kinh hành, thay vì đi mười bước, con tác ý từng
bước đi con: “Chân trái bước!” thì chân trái con bước. “Chân
mặt bước!”… Con tác ý trước rồi cái chân con mới bước, chứ mình đừng có đi
liên tục, mình cứ nhắc đâu mình bước đó, nhắc đâu bước đó. Đến khi đúng mười bước
thì con đứng lại, con bảo: “Hai chân đứng lại!” thì con sẽ đứng
lại. Rồi: “Hai chân co ngồi xuống!”, bắt đầu con ngồi xuống.
Con ngồi xuống, rồi con bảo hít thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi thở ra”, rồi bắt đầu con hít thở, hít thở đúng năm hơi thở.
(26:35) Rồi
con bảo: “Hai chân đứng dậy!”, con đứng dậy. Đứng dậy xong rồi: “Chân
trái bước!”, con bước chân trái. “Chân mặt bước!”… con cứ tiếp
tục con tu tập như vậy, con hiểu không? (Dạ)
Vậy nhiếp
tâm cho được trong cái bước đi của con như vậy, con tu cái pháp đó là cái pháp
rèn luyện nghị lực. Để làm gì? Bởi vì con còn trẻ tuổi, có nghị lực để mà chiến
thắng được cái tâm của mình, cái tâm dục của mình nó nặng lắm, phải không? Con
phải chiến thắng. Đây là dục là ác pháp, đây là những cái sai khiến trên con đường
nhân quả làm nghiệp quả của con khổ, con hiểu không?
Cho nên con
cố gắng tu tập, Thầy sẽ giúp đỡ con, phải không? Con về con tu pháp Đi
mười bước, ngồi hít thở năm hơi. Tập luyện như vậy làm cho con có lực,
cái nghị lực để con chiến đấu lại cái dục, cái ham muốn của con người. Khi mà
nó có hiện ra cái tướng gì thì con có đủ cái nghị lực để con chiến thắng nó.
Ráng cố gắng mà tu, tuổi còn nhỏ lắm.
Rồi ráng cái
thì giờ mình nghỉ thì con đọc, nghiên cứu lại kinh sách Đạo Đức, học rồi làm
bài vở cho kỹ lưỡng. Bất kỳ, Thầy không có cần mấy con phải viết văn hay chữ giỏi
gì hết, viết sao cũng được mà nói lên được cái đạo đức, để cho áp dụng được cái
bản thân của mình trở thành những người có đạo đức. Đến đây được gặp Thầy thì
hãy ráng tu học, sống đạo đức, sống không làm khổ, mình khổ người. Mà nếu mình,
tự mình không hiểu đạo đức, mình sống mình làm khổ mình tức là mình cứ dày vò
mình. Một cái sự suy nghĩ nào đó mà làm cho mình buồn khổ là cũng là mình thiếu
đạo đức với mình.
(28:21) Chứ
chưa nói là cái sự mà mình làm cho cái thân của mình nó bị nhiễm như rượu, thuốc
lá, hay hoặc là sì ke, ma tuý, đều là do mình bị nhiễm là mình đã làm khổ mình,
mình là người thiếu đạo đức với bản thân mình rồi. Trong khi mình học, mình hiểu
rồi thì cố gắng mình khắc phục mình, để cho mình có đủ cái nghị lực, mình chiến
thắng lại cái lòng ham muốn của mình, cái cám dỗ của dục, của đối tượng bên
ngoài, của cả ác pháp bên ngoài.
Một cái ly
rượu nó cũng là cái vật bên ngoài, nó cám dỗ cho mình bỏ, mình thèm rượu. Nó
cám dỗ cho mình mua vé số, nó cám dỗ cho mình bài bạc đều là cái đối tượng bên
ngoài nó cám dỗ mình, nó lôi mình đi vào cái sự đau khổ. Mà mình không sáng suốt,
mình không đủ nghị lực nó lôi mình, mình tưởng nó là hạnh phúc, nó lạc. Nhưng
mà không ngờ đó là cái dục lạc đem đến cái sự khổ, con nhớ chưa?
Con về tập
tu. Cứ mỗi buổi vậy, con tu trong ba mươi phút đi kinh hành mười bước, mình ngồi
xuống hít thở năm hơi thở. Buổi chiều cũng vậy, buổi tối cũng vậy, buổi khuya
cũng vậy, cố gắng chất lượng con.
Tu sinh
Thiện Hướng: Con xin
bạch Thầy, là con đi kinh hành mà con dở chân lên con biết từng cái lúc mà con
dở chân cho tới con đưa chân tới rồi con đặt chân xuống, con biết từng hành động
con tập trong khoảng mười phút?
Trưởng
lão: Thì cũng được
con.
Tu sinh
Thiện Hướng: Về chân
trái con biết đưa chân trái lên, con đưa tới, (Đưa tới, hạ xuống) hạ xuống.
Chân phải con cũng biết con đưa chân phải lên, mà con tập chỉ mười phút rồi còn
nghỉ mười lăm phút lại tập tiếp, vậy có được? (Vậy được) Vậy có cần thêm không?
(30:07) Trưởng
lão: Cái đó là cái pháp Thân Hành Niệm. “Dở chân lên! Đưa chân
tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!” đó là pháp Thân Hành Niệm. Đó cũng
là đi kinh hành.
Tu sinh
Thiện Hướng: Con tập
cái pháp đó mà con tập nhiều quá là nó bị đau đầu.
Trưởng
lão: Đúng rồi, tập
trung nhiều quá. Cho nên tập vừa cái sức của mình thì nó không bị. Con nhớ căn
cứ vào cái thời gian vừa với sức con, không được quá. Đừng có quá cái thời gian
nó sẽ bị nặng đầu, phải không? Tập rồi nó quen, rồi con mới tăng lên thì nó
không có bị. Nó chưa quen thì mình tập nhiều quá, nó căng cái đầu, tập trung.
Cho nên nhớ kỹ, phải tập như vậy đi con. Bởi vì tập như vậy nó mới có cái sức tỉnh
táo, có cái sức định tĩnh. Nó mới có đủ cái lực để cho mình ngăn và chặn được
cái lòng ham muốn của mình nó dẫn mình đi sai đường. Ráng cố gắng tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét