265- THÂN ĐAU NHỨC THÌ PHẢI TẬP AN TRÚ TÂM
(23:04) Các
con hiểu không? Còn con?
Tu sinh
cô Long: Dạ! Con
kính bạch Thầy là, con tu ba mươi phút thì con không có niệm khởi, nhưng mà chỉ
tu liên tục là khi xả thì hơi đau chân đó Thầy.
Trưởng
lão: Nó không niệm
khởi mà đau chân?
Tu sinh
cô Long: Dạ!
Trưởng
lão: Thì khi mà con
tu ba mươi phút mà không niệm khởi, phải không? Mà còn đau chân? Bởi vì con
chưa an trú được thân con thì nó phải đau chớ sao. Chừng nào an trú nó, nó mới
hết đau. Vậy thì trong ba mươi phút con hoàn toàn nhiếp phục không có một niệm
vọng tưởng nào khởi lên trong đó, phải không? Thì bắt đầu bây giờ con sẽ tập an
trú.
Bây giờ con
nương vào hơi thở phải không? Thì con sẽ nhắc: “An tịnh thân hành tôi
biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô,
con thở ra. Mà bây giờ hít vô thở ra, nó nghe bảo nó an tịnh mà giờ nó chưa an,
thì lại nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành
tôi biết tôi thở ra” rồi con lại hít vô thở ra. Rồi bắt đầu bây giờ
con lại không tác ý, mà con lại hít vô thở ra năm hơi thở, mà con thấy chưa an
thì lại tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra”. Thì lúc bấy giờ mà khi con tác ý, rồi con hít thở
một hơi thở đến hai hơi thở, ba hơi thở bỗng dưng nghe nó an lạc kỳ lạ. Bây giờ
thân tâm an lạc, thì lúc bấy giờ cái thân con bây giờ ngồi ba mươi phút không
đau nhức nữa. Hết lo rồi, bởi vì nó an rồi. Còn nó chưa an thì nó phải đau nhức
thôi.
Mà mục đích
của con nhiếp tâm rồi mới an trú tâm, hiểu chưa? An trú tâm có nghĩa là làm cho
cái thân con nó không còn đau nhức. Còn bây giờ con mới nhiếp tâm thì nó phải
đau nhức chớ sao. Con hiểu chưa? Con chưa làm cho nó an được thì nó phải đau chớ
sao? Còn bây giờ con tu tập tới cái phương pháp thứ hai của nó là cái phương
pháp an trú thân của con. Nó làm cho cái thân tâm con nó an trú, nó không còn
đau nhức nữa. Cho nên bây giờ con ngồi ba mươi phút rất là bình thường, không
đau nhức gì hết, không tê gì hết, hiểu chưa?
Bây giờ con
chưa tu tới an trú mà con mới nhiếp tâm. Mà con nhiếp tâm cứ để con tu nhiếp
tâm vậy đó, bây giờ tu vậy mười năm nó cũng vậy thôi, nó không hơn nữa. Bắt đầu
bây giờ đó, sẽ tu an trú. Và như vậy là con tu được ba mươi phút phải không?
Trong hơi thở mà không bị rối loạn gì hết thì bắt đầu bây giờ đó, con sẽ dẫn
tâm mình an trú. Chừng nào an trú được thì sẽ báo cáo cho Thầy biết.
(25:37) Còn
chưa an trú thì phải tập cho an trú. Nghĩa là phải nhắc, dẫn cho nó chừng nào
nó hiện ra cái tướng an trú. Phải không? Thì như vậy là báo cáo, báo cáo lại
cho Thầy như thế nào? Báo cáo là: “Bây giờ con nhắc nó vậy, bây giờ nó an trú
cái kiểu, cái trạng thái như vậy, như vậy có đúng không?” Để không cái tưởng nó
an trú rồi làm sao? Ma nó xen vô, nó an trú trong con rồi làm sao? Cho nên vì vậy
đó mà trình bày cho Thầy. Thầy là một người đã đi qua trạng thái này rồi, Thầy
biết cái trạng thái an trú này đúng hay là không.
Con sẽ
trình, Thầy thấy: “Ờ, cái này đúng.” thì như vậy Thầy sẽ dẫn dắt cho con ở trên
cái khoảng thời gian an trú này ba mươi phút được rồi, Thầy sẽ đưa con vào một
cái pháp khác tu, chớ không phải là ở trên cái chỗ mà hít thở để mà an trú nữa
đâu. Nó phải đi từ cái lớp thấp cho đến cái lớp cao lên, con hiểu chưa? Bây giờ
đó, cái trình độ con ba mươi phút mà không niệm. Mà nếu còn niệm mà đi vào an
trú thì con tu hoài nó không có kết quả. Nghĩa là phải không niệm. Bởi vì bởi
đây Thầy dạy mấy cô, tất cả mọi người đều phải đạt được cái chất lượng không niệm,
rồi mới tăng lên. Tức là mới tu tập cái an trú, mà không niệm mới an trú được,
còn có niệm thì an trú không được, hiểu không?
Cho nên vì vậy
đó, con bây giờ thì coi như là mình đã đạt được cái chất lượng ba mươi phút
không niệm. Thời nào cũng không niệm thì lúc bấy giờ đó, con mới tu tập cái an
trú tâm. An trú tâm thì nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi con lắng nghe hít vô thở ra,
hít vô thở ra, hít vô thở ra, không tác ý gì hết. Chỉ biết, bởi vì mình không vọng
tưởng rồi mà. Chớ còn vọng tưởng thì mình phải tác ý: “Hít, thở, hít,
thở” chớ gì? Con bây giờ không vọng tưởng thì không có tác ý “hít
thở”, mà chỉ thở, hít, hít vô biết hít vô, thở ra biết thở ra. Tức là các
con cảm nhận được cái thở ra vô.
Trong năm
hơi thở mà nó chưa an thì con lại tác ý một lần nữa: “An tịnh thân hành
tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, phải không?
Như vậy là trong lớp này là mình con là tu tập cái pháp an trú tâm, phải không?
Mà an trú tâm mà không được là do con còn niệm, còn vọng niệm vi tế mà con chưa
thấy, cho nên do đó con phải tập lại. Nếu sau một cái thời gian một tuần lễ mà
con thấy không an trú, thì Thầy sẽ kiểm lại coi thử coi cái tâm của con coi nó
nhiếp tâm, nó thanh tịnh đến mức độ nào để rồi đặt cho con phải tu đúng, để
không con an trú hoài mà nó không an trú được, con hiểu chưa? Nó phải tu tập
cho nó có kết quả.
Rồi bắt đầu
bây giờ thì mấy con phải nỗ lực tu tập. Người nào mà tu về hơi thở không bị rối
thì ôm hơi thở mà tu. Còn người nào mà bị rối loạn về hơi thở, tức ngực, nặng đầu
thì do đó thì mấy con tu cái cánh tay của mấy con. Như Ngọc Bình chẳng hạn, thì
phải tu cánh tay của con chớ không được tu cái khác. Khi nào có buồn ngủ thì đứng
dậy đi kinh hành, nhiếp tâm ở dưới bước đi của mình. Nhớ chưa? Còn ai có những
cái gì không? Có hỏi Thầy gì không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét