257- NHỮNG TRẠNG THÁI XẢY RA KHI ĐUỔI BỆNH
(19:48) Tu
sinh 2: Con cũng xin trình bày về cái cách mà Thầy chỉ dạy cho con về
đuổi bệnh đó. Thì con thấy bây giờ cái cơ thể con nó có ba cái điểm mà con thấy
nó nặng nhất là cái gai xương sống là nó ở dưới thắt lưng với ở trên cổ này và
cái mạch ở trước ngực này. Thì con mới đuổi theo tuần tự, nhưng mà con sử dụng ở
hơi thở là con thấy nó đỡ hao lực hơn. Còn về cánh tay trong khi nó mệt ở cái
ngực này là con dùng hơi thở thì tác ý là: “Cái thân đau ngực này phải
theo hơi thở mà ra”, thì tất nhiên đến nửa tiếng thì con thấy nó không đạt
hiệu quả, cho nên con lui ra sử dụng ở cánh tay: “Cái thân đau ngực
theo cánh tay mà ra”, thì trong nửa tiếng thì con thấy bắt đầu nó bớt.
Nhưng mà hầu như sao mà nó xảy ra cái cảm giác là: cái đau nó không phải ở vị
trí đó nữa mà nó lệch sang một cái vị trí khác. Thì như thế là kết quả nó như
thế nào?
Trưởng
lão: Nó đẩy đi
đó con, nó đẩy đi. Nó lệch ra là nó đang chuyển biến của nó, chứ nó chưa phải hết
đâu. Mình tiếp tục đẩy nữa, đẩy chừng nào ra khỏi. Thay vì nó ở một cái điểm
này, bây giờ nó lệch qua cái chỗ khác. Đó là nó có bị động nó rồi đó, mình đã
có cái hiệu quả của cái pháp tu rồi, nó chưa thật hết đâu con, cái nghiệp nó
còn nặng lắm. Cho nên vì vậy mình cố gắng, mình đẩy nữa, đẩy hoài chừng nào hết
thì thôi. Pháp của Phật mà, đâu có cái gì đâu mà sợ, cho nên cố gắng. Mình thấy
là cái hiệu quả của cái kết quả của nó, nó lệch, chứ nó chưa phải hết thì mình
phải tác ý nữa.
Có khi nó
tăng lên con, khi mà mình tác ý vậy đó, nó tăng lên cái lực nó đau hơn nữa, nó
làm cho mình sợ thì mình không sợ: “Cho mày chết tao không sợ. Tao biết
pháp của Phật là pháp đẩy lui được tất cả các bệnh khổ, cho nên tao sẽ đẩy lui”.
Cho nên mình vững vàng, mình cứ tác ý bền chí, tác ý riết nó hết.
Tu sinh
2: Con xin
trình bày thêm với Thầy là khi mà như vậy thì nửa tiếng con thấy cánh tay con
nó mỏi rồi, cho nên con mới thôi cái đó, con nghỉ nửa tiếng, rồi nửa tiếng sau
con tiếp tục con đẩy cái gai xương sống. Thì chuyến này cái tay nó mỏi quá rồi
cho nên phải sử dụng hơi thở, thì con tác ý: “Cái bệnh gai xương sống ở
thắt lưng này theo hơi thở mà ra.”, thì tất nhiên con hít vô, hít ra. Rồi
cái cữ bữa hôm qua đó thì con cảm nhận được ngay cái vùng đau xương sống của
con đau là bắt đầu có cảm giác nó nóng lên, cái đó là một. Rồi qua mới buổi chiều
nay thì con sử dụng như vậy nữa thì nó lại nóng rồi bắt đầu nó đưa lên cái đoạn
nhức, cái độ nhức thấy nó dữ nhiều hơn, con mới vượt qua mới cố gắng là tới bốn
mươi phút thì con thấy cái sức mình chịu hết nổi rồi, nó yếu rồi cho nên con phải
nghỉ. (Đúng rồi từ từ.) Như vậy kết quả như thế nào thưa Thầy?
(23:05) Trưởng
lão: Đó nó nóng là cái trạng thái của nó, nó sẽ thay đổi, biến chuyển,
nó có cái lực nó cảm nhận được. Cái nóng đó là nó đối trị với cái bệnh của nó.
Nghĩa là một cái người mà khi tác ý mà đuổi bệnh, cái cơ thể họ nóng ran lên.
Cái sức đề kháng của cơ thể nó bắt đầu nóng lên. Con cảm nhận nóng nó có chút
ít, chứ còn cả cái cơ thể mình nó nóng lên hết.
Tu sinh
2: Của con nó
nóng mà cái cơ thể nó từ từ nó ra mồ hôi, con thấy như vậy. Một năm nay mà mấy
ngày nay mới thấy xuất mồ hôi ra như thế này.
Trưởng
lão: Đó là cái
hiệu quả của cái pháp đẩy bệnh, nó nhờ đó mà cái cơ thể mình nó mới đẩy bệnh được,
nó đẩy được đi ra. Cho nên bền chí cứ tập, tập chừng nào hết thôi. Thầy đã nói
bệnh gì cũng đẩy đi hết, không có bệnh gì mà không được! Mà khi mình tu tập rồi
thì coi như là giữ gìn giới là nó chuyển hết cái nghiệp ác của mình. Mà gặp
pháp nó đẩy lui hết, nó không có còn cái bệnh nào còn ở trong thân mình, sau đó
mình tu tập dễ. Và cũng nhờ đó mình cũng nhiếp tâm, rồi mình xả tâm, an trú,
mình đi vào đó cũng dễ dàng, không có khó đâu. Cố gắng tập con. Có cái gì thưa
hỏi, Thầy sẽ giải thích.
Bây giờ đối
trị bệnh, nhiếp tâm như vậy là Thầy thấy có tiến bộ, có cái chưa có gặp những
cái khó. Cái khó là những cái tưởng, cái này, cái kia đồ đó thì nó khó. Còn cái
bệnh con thì có cái sự chuyển biến của nó là nó có cái trạng thái nóng, nó có
cái trạng thái thay đổi. Nó có sự thay đổi tức là nó có hiệu quả rồi. Chứ còn
không, nó trơ trơ, nó không có thấy cảm giác gì hết, trơ trơ mà bệnh nó cũng
còn. Thì bền chí nữa chứ không phải thua. Bởi vì mình biết chắc là mình có pháp
đẩy lui mà, đẩy lui bệnh chứ đâu phải là bệnh đánh lại mình được đâu, nên cố gắng
mấy con.
Tu sinh
2: Con thấy gần
đây mà có Thầy khuyến khích, con thấy coi bộ tu nó tinh tấn. Chứ còn một năm vừa
rồi con thấy bệnh con không có biết pháp đuổi nữa.
Trưởng
lão: Thầy nói
mà Thầy mà vào sách tấn mấy con, Thầy khích lệ mấy con thì không có cái giặc
sinh tử nào mà nó chống lại mấy con hết, vì có Thầy rồi. Thầy nói Thầy đến Thầy
sách tấn mấy con. Mấy con dùng cái lực của mấy con là đánh bại nó luôn hết. Người
nào cũng có thể đi đến nơi đến chốn được, phải ráng mấy con, coi vậy chứ vất vả
lắm! Trời ơi! Những cái hôn trầm, thùy miên, những cái lười biếng nó ghê lắm,
chứ không phải dễ đâu. Mà phải chiến đấu với nó, chứ không phải là tu chơi chơi
với nó mà thắng nó nổi đâu!
Rồi đây mấy
con còn lòi ra những cái tật tham, sân, si của nó, những cái này kia nó lòi ra
hết, để rồi mình chiến đấu với nó. Có bên Thầy, hễ nó lòi mặt nào ra thì đập dẹp
xuống hết. Mình có phương pháp, có Thầy hỗ trợ nữa không có gì, tức là đánh lui
nó hết. Mấy con yên tâm, cứ về học đi, không có gì. Thầy thấy sự cố gắng của
con vậy là Thầy mừng lắm! Tập vậy là tốt rồi, ráng bền chí tập luyện thêm nữa.
Ngày ngày mình có bệnh thì cứ cái giờ mình tập tu đó, thì mình cứ lo, mình đuổi
cái bệnh. Nhất là những cái giờ mình xả ra rồi, thì mình coi như là mình cố gắng,
mình dùng phương pháp đẩy lui bệnh. Đẩy cho hết bệnh, làm cho cái cơ thể mình
bình phục trở lại không còn cái gì nữa hết. Thật mạnh khỏe tu mới dễ, còn đau ốm
thì tu khó lắm.
Tu sinh
2: Con thấy là
cái cơ thể con bệnh, cho nên con thấy tu giữ gìn giới luật nó khó nghiêm túc được
lắm Thầy, nhất là về cái giới ngủ. Con thấy mình tu mà không có nhiếp tâm được,
nó không có lực, thắng không nổi.
(27:00) Trưởng
lão: Tại vì nhiều khi nó sai mình phạm giới hết- Giới bổn. Ngủ tầm bậy
tầm bạ, buồn ngủ hồi nào, nó lười biếng cái nó đi nằm. Nó tránh né bên đây,
tránh né bên kia, nó đi nằm, nó lười biếng. Cái đó sợ lắm con, tâm si đó, nó
ghê lắm! Mà mình không gan dạ, mình không lầm lì, mình chiến đấu với nó là mình
thua nó liền, thua cái tâm si. Phải cố gắng tu tập. Thầy thấy mấy con …
Thầy về đây,
trong mấy tuần nay Thầy về, Thầy khích lệ, sách tấn mấy con, Thầy thấy bên nam
cũng vậy, cư sĩ cũng vậy, rồi nữ cũng vậy, thấy có tiến bộ nhiều lắm. Thầy cũng
mừng là thấy mấy con nhiệt tâm, nhiệt tình tu thật sự thì nó mới tiến bộ được!
Chứ còn lúc trước mà Thầy chưa có vô đó thôi, Thầy thấy qua những cái bài viết,
thì có khi lười biếng mà viết ngắn ngủn thì chắc không có chịu viết đó chứ. Trời
đất ơi! Nó lười biếng cách gì đó chứ. Còn bây giờ thấy siêng năng, khá lắm!
Đáng khen đó mấy con. Mấy con ráng tu, thế nào cũng thành công.
Bởi vì pháp
của Phật mà, tu thì được chứ đâu phải là tu không được đâu, chỉ là tu đúng. Cái
hiệu quả của nó, cái thứ nhất là mấy con thấy có bệnh mà mấy con đẩy lui được
là mừng lắm, hạnh phúc lắm mấy con, mình không còn sợ gì nữa hết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét