239-NHIẾP TÂM AN TRÚ ĐƯỢC THÌ LÀM CHỦ BỆNH
(14:22) Tu
sinh 1: Xin phép Thầy xem cái hồi con tu thử xem có đúng không? Cái đó
là con ngồi được một tiếng đồng hồ an trú. Con chưa có an trú được nhưng con đã
học trong cái bài pháp hành, là lắng nghe thân an tịnh, con học của Thầy. Nhưng
mà con muốn cho Thầy coi đúng hay là không? Con có thể là đẩy lui được bệnh, mà
không biết là lui được hay không? Nhưng mà con xả ra con thấy cái thân của con
nó khỏe trong người, mà con hầu như con thấy con có thể ngồi được tiếng đồng hồ
hay là nhiều tiếng cũng còn được nữa. Đó, như hồi sáng giờ con ngồi nhiều, mà
con cũng vẫn là thanh thản…
Trưởng
lão: Tức là con
nhiếp tâm được? Nhiếp tâm được thì đẩy lui bệnh được.
Tu sinh
2: … hơi bị điếc
đó Thầy.
Tu sinh
3: Bạch Thầy,
Thầy giảng lại cái chỗ nhiếp tâm để chúng con hiểu, vì cái nhiếp tâm là cái khó
nhất, thì con ngồi …
Trưởng
lão: Cái sự nhiệt
tâm hả con? (Nhiếp tâm) Nhiếp tâm hả con?
Tu sinh 3: Dạ! Con cứ nhiệt tâm con tu
nó cứ bám chặt, nó cứ hai, ba hơi nó cứ bị vọng tưởng, thì con làm thế nào cho
nó nhiếp tâm?
Trưởng
lão: Bây giờ
nhiếp tâm cho được phải không? Con muốn hỏi cái vấn đề gì về Nhiếp Tâm?
(16:25) Tu
sinh 1: Con nhiếp tâm như thế này: “tâm phải bám chặt vào hơi thở,
thân phải an tịnh, không được bệnh đau nữa. Tâm phải tỉnh thức, tỉnh giác kéo
dài cho thông suốt, theo dõi hơi thở, năm hơi thở lắng nghe cho rõ ràng, thông
suốt cho rõ ràng năm hơi thở lắng nghe. Năm hơi thở rồi tác ý: “An tịnh…thân
tâm phải an tịnh”, rồi bắt đầu: “hít vô tôi biết tôi hít vô…”. Rồi
con bắt đầu con theo dõi cái hơi thở đó, năm hơi thở đó là con, nghĩa là con
theo dõi cái lắng nghe, con theo dõi cái đó xong rồi con tác ý lại, mà con tác
ý năm hơi thở tác ý như vậy là ba tháng trời.
Ba tháng
xong rồi cái bữa đó con bệnh, con không có cái gì hết, không có thuốc men,
không có uống cái gì hết trơn. Con nói thôi bây giờ con lấy cái pháp hành đó ra
con thực hiện. Cái con nói là con thực hiện cái đó là, coi như là con tới cái
lúc mà lắng nghe … Một vòng thân con rồi con mới trở lại nương vào hơi thở, chứ
con không còn theo cái lắng nghe nữa, mà con bám vào hơi thở của con như vậy đó
là thân tâm của con có thể là con đẩy lui được bệnh, tới một tiếng đồng hồ con
mới xả ra. Thầy nói là không cho con ngồi nhiều, ngồi một tiếng thôi, cùng lắm
là một tiếng, con tới đó là con xả ra, cho tới bây giờ không biết thân tâm con
là như thế nào? Con không biết có làm chủ được, đuổi được cái bệnh ra chưa?
(18:56) Trưởng
lão: Nếu mà nhiếp tâm được vậy đó, làm chủ được cái bệnh con. Làm chủ
được cái bệnh bởi vì nhiếp tâm rồi an trú làm chủ bệnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét